Biểu tình chống CSVN tại Houston-Texas
v/v thành lập Lãnh sự quán ngày 25-3-2010
Nguồn vnexodus
Bản vọng cổ cũng thích hợp với Mùa Xuân, nên khi xưa, cứ Tết đến, thiên hạ rủ nhau đi coi hát, mà mục đích chính là nghe... Út Trà Ôn ca vọng cổ. Các gánh hát cải lương cũng chọn tuồng hay, tăng thêm suất hát để đáp ứng con số khán giả đông đảo của mấy ngày Tết. (Báo chí phỏng vấn ông Sáu Lầu, tác giả 'Dạ Cổ Hoài Lang,' trong buổi hát vinh danh và giúp đỡ ông ở Sài Gòn hồi thập niên 1960s. (Hình: Ngành Mai sưu tầm)
Giai thoại thời ấy ghi không rõ, không biết ông Sáu Lầu có hoàn toàn chia tay với vợ chưa, nhưng sự thể xảy ra là, 'trời cao ngó xuống, nên khi ông sáng tác bản vọng cổ rồi thì vợ ông thụ thai, và sanh liên tiếp cho ông đến... sáu đứa con!' (Vua vọng cổ Út Trà Ôn, người có công làm mới bản nhạc bằng nhiều kỹ thuật hồi thập niên 1950s. (Hình: Ngành Mai sưu tầm)
Đến khoảng 1945, bản vọng cổ tăng lên nhịp Tám. Thời kỳ này, bản vọng cổ phổ biến khắp cả Nam Việt, chớ không riêng gì ở vùng Bạc Liêu, Lục Tỉnh. Nghệ sĩ danh ca Năm Nghĩa mở màn với lối ca chậm rãi và ngân nga nhiều ở mấy chữ cuối câu trong các dĩa hát 'Nặng Gánh Nợ Đời' và 'Văng Vẳng Tiếng Chuông Chùa' do hãng dĩa Asia thu thanh phát hành cùng khắp. (Nữ nghệ sĩ Thanh Nga (Hình: Ngành Mai sưu tầm)
Để giúp nghệ sĩ vô vọng cổ cho 'êm,' soạn giả thường áp dụng nhiều phương pháp khác nhau để gối đầu bản vọng cổ, như: Dùng câu nói lối, bài ca cổ vắn, câu ngâm thơ, bài tân nhạc mới chế. Riêng dùng bài tân nhạc có sẵn thì phương pháp này chỉ dùng soạn bài ca cho dĩa nhựa, chớ không thể dùng trong cải lương. Sau 1975, không biết do ai sáng chế, khán giả lại thấy lối vô vọng cổ với hàng mấy trăm chữ, nói không ngớt miệng. Cách này, chẳng bao nhiêu người học. Bức hình nghệ sĩ Hữu Phước chụp vào thời thập niên 1950, lúc mới vào nghiệp cầm ca vô bộ dĩa 'Cây Khế Ngọt' đóng vai con quạ với lời ca: Ăn khế ta trả vàng, may túi ba gang, để dành mà đựng, ăn khế ta trả vàng... (Hình: Ngành Mai sưu tầm)
Đã có một quá khứ huy hoàng đến thế, người ta tin rằng bản vọng cổ sẽ sống mãi với thời gian vậy. (Bức ảnh của đào thương Út Bạch Lan thời thập niên 1960. (Hình: Ngành Mai sưu tầm)
Google và một số nghị sĩ kêu gọi chính quyền Hoa Kỳ phải can thiệp mạnh mẽ hơn trong cuộc đấu tranh chống chính sách kiểm duyệt của Trung Quốc để bảo vệ quyền tự do cạnh tranh trong thương mại quốc tế.
Theo một bản tin của báo Dân Trí hôm Thứ Bảy, 20 tháng 3, 2010, “Lễ phát tang nhà thơ được tiến hành vào sáng 19 tháng 3 và chiều cùng ngày hàng gàn người dân xã Nga Linh cùng bạn bè thân quyến đã tiễn đưa cố nhà thơ Hữu loan về nơi an nghỉ cuối cùng.” (Hình phải:Thân quyến nhà thơ Hữu Loan. -Hình DT)
Nhà thơ Hữu Loan, sau một thời gian bệnh, một phần cũng do tuổi cao, sức yếu, ông đã trút hơi thở cuối cùng vào lúc 19 giờ ngày Thứ Năm 18 tháng 3 tại nhà riêng, thọ 95 tuổi. Sự ra đi vĩnh viễn của ông để lại trong lòng người Việt Nam, dù trong hay ngoài nước một sự xúc động sâu xa. (Quan tài thi sĩ Hữu Loan được di chuyển ra khỏi nhà. -Hình: DT) 
Loan tin ông chết hôm 19 tháng 3, báo Dân Trí chỉ dám bình luận, “Sự ra đi của nhà thơ Hữu Loan đã để lại niềm tiếc thương vô hạn đối với người dân quê hương cũng như hàng triệu trái tim yêu mến những vần thơ của ông. Cuộc đời của thi sĩ Hữu Loan trải qua nhiều thăng trầm biến cố, nhưng với tâm hồn và trái tim yêu nghệ thuật, ông đã sống và cống hiến hết mình vì nền nghệ thuật nước nhà.” (Núi Vân Hoàn một ngày cuối Xuân, cây cối và lòng người như hòa cùng một nỗi tiếc thương khi tiễn đưa người con quê hương, một hồn thơ về nơi an nghỉ cuối cùng. -Hình: DT)
Trong chuyến đi Hà Nội vào tháng 10 năm trước (2009), Tôi được nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên rủ đi Thanh Hóa thăm thi nhân Hữu Loan. Với tôi, được đi thăm một trong những tượng đài sống - sống trong ánh sáng chói lòa và cả bóng tối u khuất của thi ca Việt Nam là một sự kiện đặc biệt. Hôm nay, nhận được tin ông vừa qua đời, hình ảnh của người thi nhân khổ nạn lại hiện lên tinh khôi lẫm liệt, và một cụm từ ray rứt khác cũng đeo bám lấy ý nghĩ tôi: Người thi nhân đẽo đá ở núi Vân Hoàn. (Nhà thơ Hữu Loan ngồi bên khung cửa sổ nhỏ vào những tháng cuối đời. (Hình: TTD)
Chúng tôi nhìn thấy núi Vân Hoàn lúc còn ngồi trên xe. Trái núi đó cũng nhỏ thôi, chỗ thi nhân đẽo từng viên đá để mưu sinh nay đã được khoét rộng ra như một vết thương không bao giờ lành. (Núi Vân Hoàn, nơi thi sĩ Hữu Loan mưu sinh bằng nghề đẽo đá trong nhiều năm trời. (Hình: TTD) Cả đoàn chúng tôi không ai nói gì. Khi xe vào tới ngõ hẻm làng quê nhà ông, lúc đó mặt trời buổi giữa trưa soi sáng đến từng hóc hẻm của một ngôi làng Bắc bộ. Ánh sáng hắt lên từ nền đường xi-măng long lanh và đung đưa cùng những bóng cây xanh mướt mọc bên tường rào của các ngôi nhà mái ngói cũ. Những người trong xe đều ồ lên vì vẻ đẹp lạ thường, và tôi không khỏi tự hỏi: Nếu ngôi làng heo hút của vùng quê xứ Thanh này, không phải là nơi chốn của thi nhân Hữu Loan thì liệu cảnh đồng quê có lãng mạn được không, liệu cỏ cây, gạch đá và tất cả sự sống hữu tình khác sẽ sống ra sao nếu không có hơi hướm của thi nhân!
Chúng tôi bước về phía góc vườn, nơi người vợ sau của nhà thơ Hữu Loan đang ngồi trên chiếc võng. Nói về người chồng trí thức khổ nạn, nhà thơ đẽo đá ở núi Vân Hoàn, bà Tú Loan chỉ kể về chuyện lúc ông đi đẽo đá rồi đẩy xe cút kít ra bến sông Hoạt bán cho người ta xây nhà. Bây giờ khi được tin thi nhân Hữu Loan mất, trước mắt chúng tôi là hình ảnh bà Phạm Thị Nhu, tuổi già với đôi nạng chống đỡ khoảng đời vắng chồng trong căn nhà tối.(Bà Phạm Thị Nhu, vợ thi sĩ Hữu Loan, đi lại trên đôi nạng gỗ. (Hình: TTD) .Chúng tôi nhớ bà từng kể về món bánh ướt bà Tú Loan nổi tiếng khắp vùng Nga Sơn-Nga Lĩnh ra sao. Người phụ nữ giàu nghị lực và nhân hậu này đã luôn cười khi đọc cho chúng tôi nghe một đoạn thơ của một cậu bé 12 tuổi, con trai của bà và nhà thơ Hữu Loan, cậu bé trong tuổi học tiểu học đã biết làm thơ để xót xa bố cậu, một trong những thi nhân lớn của nền thi ca Việt Nam.
"Cuối thập niên 1950, anh Y Vân là nhạc công chơi cho các nhà hàng ở Sài Gòn. Hằng đêm, mẹ ở nhà giặt quần áo ở máy nước công cộng,có lần giặt đến 2 giờ sáng thì bị cảnh sát bắt vì tội phá lệnh giới nghiêm. Đến sáng, anh tôi về nhà, biết chuyện đã khóc và viết ra "Lòng mẹ", em trai của nhạc sĩ kể lại.
Vén bức màn bí ẩn bao phủ hàng thế kỷ nghệ thuật tại Việt Nam. Dưới tựa đề trên đây, tờ International Herald Tribune xuất bản tại Pháp trong số ra cuối tuần này đã đăng lại một bài phê bình trên nhật báo Mỹ New York Times, trầm trồ khen ngợi cuộc Triển lãm cổ vật Việt Nam đang diễn ra tại New York cho đến đầu tháng năm. Theo tác giả bài báo, nhiều công trình nghệ thuật tuyệt hảo đã nêu bật một số thời kỳ vẫn còn bí ẩn đối vớI các sử gia. (Tượng Gajasimha ở Tháp Mẫm, Bình Định thế kỷ 12 (DR) Tượng Gajasimha ở Tháp Mẫm, Bình Định thế kỷ 12 (DR) )
Về sau, đặc biệt là từ khi viên tướng Trung Hoa Mã Viện đè bẹp cuộc khởi nghĩa của cư dân tại chỗ, thiết lập ách đô hộ, bắt đầu xuất hiện một số dấu tích văn hoá Trung Quốc. nhưng chỉ phiếm diện bề ngoài mà thôi. Tác giả bài báo lấy thí dụ từ một chiếc bình bằng đồng, mô phỏng kiểu bình nhà Hồ của Trung Quốc. (Bình đầu gà, thời Đông Sơn, thế kỷ thứ 3, Viện bảo tàng Hà Nội (DR) )Thế nhưng dáng vẻ chiếc bình hoàn toàn không có gì là Trung Quốc. Không những tỷ lệ đã khác, mà những chi tiết trên chiếc bình cũng hoàn toàn khác, không thấy bên Trung Quốc. Một hàng chữ tàu trên cổ bình thì lại được khắc một cách ngập ngừng, bằng một bàn tay rõ ràng là không quen viết chữ Hán.
Các cổ vật theo xu hướng gọi là ''trừu tượng'' đó tồn tại song song với những tác phẩm tượng hình. Một con tê tê bằng đồng tìm thấy ở vùng Đồng Nai được xác định là được làm ra trong khoảng thời gian từ thế kỷ thứ 3 trước Công nguyên, đến thế kỷ thứ hai sau Thiên chúa. Con tê tê rất sinh động và đẹp mắt này là một cổ vật độc nhất vô nhị, làm cho văn hoá Đông Sơn thêm kỳ bí. (Con tê tê bằng đồng, Long Khánh Đồng Nai, thế kỷ thứ 3. Viện bảo tàng Đồng Nai (DR) )
Đảo Okinotori của Nhật Bản, nơi có một địa chỉ bưu điện của Tokyo mặc dù nó nằm ở phía nam cách thủ đô 1.770 km và trên thực tế nó chỉ là một cặp đảo nhỏ xíu, nhưng nó đã trở thành một khúc xương khó nuốt trong việc tranh chấp đối với Trung Quốc.Peter J Brown
ASIA TIMES
Ngọc Thu dịch
Nguồn anhbasamblog
- Tổ chức và tham dự lễ Kỷ niệm ngày Mất Hoàng Sa vào tay ngoại bang, trong trận chiến ngày 19 tháng 1 năm 1974 của hải quân Việt nam Cộng Hòa, là người Việt hải ngoại bác bỏ những lời tuyên bố về chú quyền của bọn bá quyền Bắc Kinh trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt nam, một điều căn bản mà Đảng CSVN không dám có hành động để bảo vệ lãnh thổ, cố tình né tránh, không dám nhìn nhận sự thật.
3) phản đối các hành vi của Đảng CSVN đang tích cực công khai phục vụ bọn bá quyền Bắc kinh với tư cách Thái Thú Người Bản Xứ. Các hành vi mà lãnh đạo ĐCSVN đang thi hành còn thâm độc và dã man hơn thời xưa mà Thái Thú Tàu đã hành động đối với dân Việt.
1). Ta hãy nhìn những gì mà lãnh đạo ĐCSVN đã và đang làm cho giặc về vụ ngư dân Việt bị ngược đãi trên Hoàng Sa và Trường Sa:( Hình phải: Ngư dân Việt, dù đã bị bắt đưa lên thuyền của địch vẫn phải chắp tay lên đầu để đầu hàng vì đánh cá trong vùng lãnh hải của VN. )