Saturday, January 1, 2022

 NỒI CANH CHUA CỦA MÁ

Ngày xưa nhà tôi nghèo lắm, đến bữa ăn gia đình thường quây quần bên mâm cơm đạm bạc, không có người ăn trước người ăn sau, bởi nếu như vậy thức ăn sẽ không đủ cả cho gia đình mười người con.

Anh em có một thông lệ ngầm là mỗi tháng phải nấu hai lần canh chua, đó là ngày Ba tôi lãnh lương và ngày anh em chúng tôi đề nghị.

Mỗi lần nghe Ba tôi nói với Má: “Bà ơi mai nấu canh chua nghe bà” dường như đêm đó tôi không ngủ được, thử hỏi một thằng con trai còn non và chưa xanh vừa tròn mười lăm tuổi… ngày mai xách giỏ lẽo đẽo đi chợ với Má, thì ôi thôi “còn có danh gì với núi sông“ nữa.

Vào chợ, Má lựa chọn tỉ mỉ, cá phải là cá còn sống, rau phải tươi ngon, trái me không được già hay non quá, khóm mua nguyên trái vừa chín tới, bạc hà mới cắt phải còn mủ, lấy móng tay bấm vào phải xốp…

Việc mua nguyên liệu, Má đã cẩn thận, thì công đoạn nấu nồi canh chua còn công phu hơn nữa, để cạo lớp nhớt trên mình con cá Hú (Ú) phải là nước sôi vừa “reo” sau đó chà xát với muối tránh mùi tanh, cá cắt ra từng khứa bằng nhau để vào rỗ cho ráo nước không được để trên dĩa cá đọng nước sẽ không ngon, trái me cạo sạch và dằm me bên ngoài lấy nước chua tuyệt đối không dằm me trong nồi canh chua, khóm và các rau khác xắt ra đều để thứ tự trong rỗ…

Khi nghe tiếng xe đi làm về của Ba tôi ngoài cửa, Má tôi mới bắt đầu nấu nồi canh chua, Má nói nồi canh chua không được nấu sớm hay trễ quá sẽ mất đi mùi vị của nồi canh chua, giống như trái cây chín tới khi ăn mới cảm nhận được cái ngon của nó.

Tôi không quên được tiếng húp xì sụp, những giọt mồ hôi chảy dài của anh em tôi bên mâm cơm bởi vị ngon của tô canh chua.

”Bà nấu ngon quá“ Ba tôi khen.
Nhìn chồng và các con ăn, tôi thấy gương mặt Má tôi hạnh phúc và mãn nguyện.

Có lần Má tôi hỏi:
“Theo con nguyên liệu nào quan trọng nhất của nồi canh chua?”.
Tôi liền đáp: “Cá, me, bạc hà phải không Má“.
Má từ tốn nói: “Nếu chỉ có cá, me, bạc hà là nguyên liệu chính để quyết định nồi canh chua ngon, theo Má như vậy thì chưa đủ, con thử nghĩ nếu canh chua thiếu chút ớt hay hành, ngò, giá … thì hương vị của canh chua như thế nào?. Tuy những nguyên liệu đó không sánh được với nguyên liệu khác, nhưng nó là yếu tố quan trọng làm kết dính những mùi vị khác để hình thành nồi canh chua ngon.”

Những điều Má tôi nói, giúp tôi hiểu ra được nhiều vấn đề trong đó có việc học của tôi, trong lớp tôi chỉ giỏi toán, lý, hóa, sinh ngữ còn những môn khác tôi không cho là quan trọng.

Từ dạo đó tôi ít đi chơi chăm học hơn những môn kém, đi học về tôi phụ giúp Má nhiều hơn và việc học của tôi tiến bộ.
Tôi nghĩ “Trong cuộc sống có những vật bình thường ở cạnh mình, mình không gìn giữ, trân trọng khi mình cần nó đã thất lạc hay bị mất đi làm mình tiếc nuối khôn nguôi.”

Ba năm sau!

Vào một chiều mưa muộn, Má tôi đã bỏ anh em tôi ra đi mãi mãi!

Tạo hóa rất công bằng và oan nghiệt, tạo hóa ban tặng cho tôi một người Mẹ để tôi sống trong yêu thương, giận hờn, vòi vĩnh và tạo hóa đòi lại người Mẹ của tôi, chưa cho anh em tôi đủ trưởng thành để được báo hiếu.

Từ ngày Má mất, gia đình tôi ít tiếng đùa vui, anh em tự chăm sóc cho nhau, đi học về tôi nấu nướng chính cho gia đình. Riêng ba tôi tóc bạc nhiều, ít nói và trầm mặc.

Có những lần tôi chợt thức giấc nửa đêm thấy Ba ngồi ngoài sân nhìn vào cõi xa xăm, tôi biết Ba tôi đang nhớ Má lắm, Ba thật cô đơn như chết nửa tâm hồn.

Tháng năm dần qua, anh em tôi ra đời làm việc, người thành đạt, người công chức, người giáo viên cuộc sống ổn định.
Riêng tôi, hành trang ra đời là nồi canh chua của Má, cái nồi canh chua dân miền Nam ai cũng nấu được, chỉ khác nhau sự nêm nếm, tùy theo khẩu vị mọi người khi ăn xong chỉ khen ngon hay dở mà thôi.

Nồi canh chua của Má cũng dung dị như bao nồi canh chua khác. Nhưng với tôi nồi canh chua của Má lại có tính triết lý dạy cho tôi biết vận dụng trong cuộc sống và ngộ ra được nhiều điều.

Ở công ty, tôi biết coi trọng chị nấu bếp, anh lái xe, người bảo vệ… Tôi không coi tôi là một khúc cá, me và bạc hà để quyết định nồi canh chua, chính họ - ngò, ớt, hành… là những nguyên liệu quan trọng kết dính để phát triển công ty, và tôi đã thành công. ...

Đỗ Cường

TIỄN BIỆT CAPTAIN ĐỒNG

LÊ VĂN ĐỒNG
(1941-2021)
Cu Hoan-Hải Lăng-Quảng Trị


Trời Boston cuối năm thường lạnh
Tiễn người đi luống những ngậm ngùi
Rũ áo phong sương chờ đãi lệnh
Nghe chừng như quân báo rút lui.
Nhớ xưa bên bờ Nam vỹ tuyến
Giặc tràn về phá nát quê hương
Xếp bút nghiên lên đường cung kiếm
Tóc em bay tiễn biệt vẫy chào.
Đức Huệ bao quanh vùng lửa thép
Gia binh trại nhỏ bóng xiêu xiêu
Vần vũ trực thăng mù bãi đáp
Chiến trường Hậu Nghĩa tải thương về.
Thiếu phụ bồn chồn nom thấp thỏm
Ai còn ai mất, có ai hay
Trẻ thơ còn ngu ngơ vụng dại
Mà ngổn ngang số phận đang bày.
Áo giáp giày sô thời mạt kiếp
Lênh đênh vận nước khó tay chèo
Trăm họ nổi trôi cùng lịch sử
Đất trời hờ hững cũng như không.
Sau 75 nhiều tai ương hoạn nạn
Đi tù Vĩnh Phú đẵn tre ngàn
Về Gia Trung đói meo đạp gạch
Hơn 10 năm gian khổ nhọc nhằn.
Tưởng rồi chẳng còn chi để nói
Lại con chim ăn khế trả vàng
Nước Mỹ vòng tay, dang ra đón
Bao dung tình nhân ái, hân hoan.
Lính bộ binh mà như thiết giáp
Lái xe khệnh khạng nổi da gà
Không thuốc không trà không bia rượu
Thời gian mòn mỏi chiến binh già.
Boston từ nửa vòng trái đất
Quay về Quảng Trị khóc oa oa
Đất ấm chôn nhau thời cắt rốn
Cát bụi chân trần gót mẹ cha.
Đưa tiễn người đi lòng quặn thắt
Lửa tàn tro dập áo chiến binh
Chiến tích không mang vòng nguyêt quế
Đời như ảo ảnh bóng và hình.
Tình vốn mãi thương nòi đồng điệu
Lính yêu thơ con cóc kêu trời
Hú vía thuyền quyên trăm tiếng gọi
Thủy chung đằm thắm tạ ơn đời.
Góa phụ điếc tai lời tán tỉnh
Thôi rồi đành đoạn đức lang quân
Nước mắt tiếc thương người quá vãng
Lùi về quá khứ bóng tình nhân.
Sấm Sét Miền Đông hô Thẳng Tiến
Xung phong chỏng gọng kiếng Ray ban
Mặt trận miền Tây vẫn yên tỉnh
A lô ! Sư đoàn 25 gọi Niết Bàn .

Trương Thúy Hậu
Boston, 2.2.2022