Friday, June 22, 2018

TIẾNG KHÓC TRẺ THƠ LAY ĐỘNG LÒNG NGƯỜI



Đứa bé gái vô danh 6 tuổi bị tách rời khỏi người mẹ thân yêu vừa khóc vừa nói với nước Mỹ và thế giới. Con có số điện thoại của cô. Xin gọi cho cô để đón con về. Con hứa sẽ rất ngoan. Con bé dường như được mẹ đem đến biên giới Hoa Kỳ từ Nam Mỹ. Chính sách của nước thiên đàng Hoa Kỳ nhân từ bao dung ngày nay là đem bỏ tù mẹ và cho trẻ con vào trại tập trung. Đứa bé vô tư không hiểu được hoàn cảnh của di dân Nam Mỹ đến từ các quốc gia địa ngục sau 2 tháng vạn lý trường chinh tìm đường vào Hoa Kỳ.

Nó tưởng rằng vì không ngoan, không nghe lời nên mẹ đã bỏ con. Người mẹ đã tiên đoán những đau thương có thể xảy ra nên dạy con nhớ điện thoại của cô nó, có thể cũng đang là dân hợp lệ hay dân ở lậu tại nơi nào trên đất Mỹ. Đứa bé tiếp tục khóc thảm thiết. Con sẽ rất ngoan. xin gọi cho cô đón con về. Tiếng khóc của đứa bé Nam Mỹ khốn khổ đã nghe được từ Texas, từ DC và từ NY. Các đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ đều nghe thấy. Bà Bush ở TX, bà Obama ở DC và bà Clinton ở NY. Thậm chí bà Trump ở Bạch Cung cũng nghe thấy. Chẳng cần biết là Cộng Hòa hay Dân Chủ, chẳng cần nghiên cứu xem luật di dân và hiến pháp Hoa Kỳ đã quyết định ra sao, lương tâm nước Mỹ cũng sao xuyến rung động cùng các bà tổng thống.


Trong khi đó hai vị bộ trưởng trung thành với tổng thống Hoa Kỳ dứt khoát nói rằng phải bỏ tù tất cả các thành phần xâm nhập biên giới và tách rời con trẻ ra khỏi vòng tay các bà mẹ. Kể cả những đứa con chưa đủ một năm tuổi. Hai vị chính khách anh hùng đó là ông bộ trưởng Tư Pháp và bà bộ trưởng An sinh. Cả hai vị này ngày thường vẫn được ngài tổng thống chửi bới như gia nhân trong nhà. Cùng với vị tổng thống vĩ đại của Hoa Kỳ,  các quan chức đều nói rằng việc bỏ tù dân vượt biên lậu là chuyện rất bình thường.  Đồng thời cũng vì lý do rất nhân đạo, nước Mỹ là quốc gia thượng tôn pháp luật nên không thể bỏ tù trẻ con vô tôi. Việc tách các trẻ em ra khỏi gia đình là công việc hợp lý và rất bình thường. Vì không thể trục xuất ngay đám tù di dân bất hợp lệ nên phải tạm giam. Rồi sẽ đem xử vài năm tù, sau đó vẫn tiếp tục tạm giam vì không biết bao giờ mới trục xuất được. Trong hoàn cảnh như vậy, nước Mỹ hết sức nhân đạo nên đã giải quyết trẻ em chia cách khỏi gia đình như đám trẻ mồ côi vô thừa nhận. Chia đám trẻ vô tội này cho các gia đình nhận con nuôi, số còn lại tiếp tục ở trong các trại tập trung với tương lai vô định.

 Tổng thống vĩ đại cùng với hai ông bà bộ trưởng anh hùng trực tiếp trong vụ nầy hết lòng bênh vực cho cách giải quyết chia cách gia đình trong thời gian vừa qua. Đã có trên 3 ngàn trẻ em được tách rời và nhiều em đã được giao cho các gia đình cha mẹ nuôi khắp nước Mỹ. Báo chí đã đặt ra câu hỏi về tình trạng hết sức đặc biệt, một vấn nạn về pháp luật mà quốc gia thượng tôn luật pháp hoàn toàn bế tắc. Gỡ đứa nhỏ từ tay bà mẹ trao cho người khác là tội ác hay bỏ tù đứa bé cùng bà mẹ là tội ác. Số cử tri đã từng ủng hộ và tiếp tục thương yêu tổng thống đã trả lời với 68% đồng ý tách rời trẻ con. Lý do đơn giản vì làm như vậy sẽ chấm dứt các gia đình đem con nhỏ xung phong vào nhà tù Hoa Kỳ. Trong khi đó các cử tri Dân Chủ tiếp tục không yêu thương ông Trump trả lời với 76% chống việc chia cắt gia đình. Không ai có giải  pháp tiếp theo.  Nếu không tách trẻ con ra khỏi tay bà mẹ thì phải cho mẹ con tự do hay cho cả hai vào tù.


Nước Mỹ vẫn là quốc gia tiền tiến nên nuôi một người tù tốn kém gấp đôi nuôi một người thất nghiệp bên ngoài. Nuôi hai mẹ con trong tù thì lại tốn kém gấp 4 lần.  Toàn thể nội các Hoa Kỳ cùng với hàng trăm nhà lập pháp và hàng chục ông bà tối cao pháp viện đều không nghĩ ra giải pháp. Tổng thống vẫn tự cho là nhà lãnh đạo tài ba và thông mình số một đang đưa Hoa Kỳ trở lại địa vị cao cả nhất hành tinh. Xem ra ông cũng lúng túng. Ông tự cho rằng đã bỏ được trọn gói những quả bom nguyên tử của Triều Tiên trong túi nhưng không giải quyết được việc trẻ con tỵ nạn.


Sau cùng những đứa bé vô tội từ các xứ ngục tù Nam Mỹ, bằng tiếng khóc và bằng những hình ảnh ngây thơ đứng ôm chân mẹ đã làm thay đổi luật pháp Hoa Kỳ. Một nhiếp ảnh gia chụp những tấm hình đứa bé ốm yếu nhỏ như cây kẹo đứng ngó lên bà mẹ đang bị cảnh sát tra vấn. Trong cuộc vạn lý trường chinh từ các quốc gia Nam Mỹ, bà mẹ ôm con ra đi vào chốn hãi hùng đã dỗ ngon dỗ ngọt các con ra sao. Chúng ta sẽ đi vào xứ thần tiên, sẽ không bao giờ bị bom đạn. Sẽ không bao giờ bị đói khổ. Sẽ rất nhiều kẹo bánh. Mẹ con sẽ ở với nhau. Trong những ngôi nhà mát mẻ và ấm áp. Những đứa con gọi cha là Papa và gọi mẹ là Mami. Mami không bao giờ bỏ con. Nhưng con phải rất ngoan. Phải luôn nghe lời mẹ. Khi có cảnh sát đến con không được khóc. Phải nín thinh. Nhưng con phải nhớ điện thoại của cô. Nếu mẹ bị lạc không ở bên con, con xin người ta gọi cho cô. Cô sẽ đến đón con. Cuối tuần qua, đứa con gái tưởng là nó không ngoan nên mẹ bỏ đi. Nó đã vừa khóc vừa nói rằng xin gọi cho cô đến đón con . Từ nay con sẽ rất ngoan. Để mong mẹ nó trở về. Tiếng khóc của nó đã động đến trời xanh. Hình ảnh của chúng nó đã làm lay động lương tâm Hoa Kỳ. Chuyến đi từ quê hương địa ngục trải qua bao nhiêu gian khổ đến nước thiên đàng, nếu thành công thì cũng là dân ở lậu. Nhưng khi qua biên giới bị bắt đã thành tội nhân.

Những đứa con ngây thơ nhỏ bé như thiên thần vốn là ý nghĩa cuối cùng của cuộc đời, nay đã bị bóc đi như bóc da bóc thịt. Vì vậy những cuộc biểu tình nổ ra khắp nơi. Quốc Hội vẫn còn trong tay đảng Cộng Hòa đa số quyết định không chia cách các gia đình. Sẽ bỏ phiếu thuận. Con gái yêu của thống thống cũng không chịu được các hình ảnh chia cách trẻ con ra khỏi vòng tay bà mẹ. Cô cũng là bà mẹ có những đứa con. Sau cùng chiều thứ tư, ông tổng thống ký sắc lệnh tượng trưng là ông cũng đồng ý không chia cắt các gia đình. Hai vị công bộc là bộ trưởng tư pháp và bộ nội an vừa ngỡ ngàng vừa bẽ bàng . Nhưng chưa ai biết giải pháp cho sáng kiến không tách rời gia đình tuyệt vời như thế làm sao thực hiện. Cho cả mẹ con tự do hay cho cả hai mẹ con vào tù. Tổng thống anh minh của chúng ta có thể nói rằng trong cái trại tập trung này mẹ sẽ ở tù và con sẽ vào thăm viếng rất dài hạn.


Nhưng đau đớn thay, hiện nay có cả ngàn trẻ em đã được giao cho cha mẹ nuôi khắp nước Mỹ. Các cán bộ xã hội Mỹ đã đánh lừa nói là đem trẻ con đi tắm và khám bệnh rồi đưa lên xe chạy tuốt. Nhiều hồ sơ thất lạc vì tưởng là lệnh tổng thống sẽ không nói đi nói lại. Bây giờ làm sao mà đoàn tụ. Đoàn tụ trong tù?



Monday, June 18, 2018

Trong Vòng Vây Quân Nguyên 
 
Có người sẽ hỏi, sao người Sài Gòn nhát gan quá vậy. Chủ Nhật như vầy trời trong nắng ráo mà không làm nổi một cuộc xuống đường cho ra hồn.

Xin thưa, hôm nay, người Sài Gòn có ba lần đặt chân vào vạch bắt đầu. Nhưng cuộc chạy đua không thực hiện được, quân Nguyên đông như kiến.
Quý vị sẽ thế nào trước một đám giặc đếm không hết, từ hồ Con Rùa, qua Bưu Điện, xuống Nguyễn Huệ, tới chợ Bến Thành.

Tôi nói không ngoa, giặc đông hơn người đi đường. Chỉ cần quý vị đứng lại một điểm nóng nào đó là tức thì có hai, ba thằng da vàng mũi tẹt, trang bị áo giáp chống biểu tình của trung cộng, mò tới, mời quí vị đi chỗ khác chơi. Đã thế nó còn huơ huơ cây ba trắc đen thui chỉ thẳng vào mặt quí vị, bất cần luật pháp:

- Đi chỗ khác, chỗ này chúng tôi đang làm việc

Ai biết nó làm việc gì, chỉ thấy từ trước đến nay, lũ côn đồ đó đứng tại những chỗ như vầy chỉ là để trấn áp tất cả các khởi động cho một cuộc xuống đường.

Nếu quý vị có đôi lời phân bua thì lập tức, chúng sẽ “trịnh trọng” khiêng quí vị lên xe bắt chó đậu kế bên. Ở đây, chỗ này, hôm nay không có luật, chỉ có bắt người, là luật rừng, luật bất thành văn của quân Nguyên.

Mà khốn nạn thay, cuộc xuống đường có thành công hay không chỉ trông cậy vào giờ G. Chỉ cần 4, 5 người phất cái biểu ngữ hay một tấm giấy trắng lên cao là sẽ có hàng ngàn người nhập vào và cuộc tuần hành sẽ vô phương cản trở.

Nhưng cái khó là làm sao để mũi tên rời cái cung, nó như một hiệu lệnh, ai sẽ là người bắn mũi tên đầu tiên đó. Cây cung này không thể vươn ra một mình được, cần ít nhất là 2 tới 3 người. Chúng nó biết thế nên không có chuyện ba bốn người đứng chung, chúng chia nhau đi dạo trên từng TẤC ĐƯỜNG tại những nơi mà cuộc xuống đường có thể nhen nhúm.
9g01 Khi chuông nhà thờ báo tan thánh lễ, những giáo dân sắp bước ra phía công viên (hai bên nhà thờ có hai hàng giàn giáo dựng cao vút, nhà thờ đang sửa chửa).

Ngay lập tức đủ thứ màu áo, tràn ra công viên chúng dàn ngang dưới chân tượng Đức Mẹ, ngay trên đường Nguyễn Du, làm một hàng rào bất khả vượt qua.

Chúng chẳng cần kéo rào thép gai, chúng dùng thân thể được 90 triệu dân vỗ béo đứng sát vai làm rào chắn.

Chỉ cách đó 50m, là một đoàn người lố nhố trên đường Tự Do, ngàn con mắt nhìn về công viên, chỉ cần một tít tắc, mũi tên bật đi là sẽ dậy một trời. Nhưng giặc đông hơn giáo dân và người đứng đợi. Thua! không thể khởi động.

Hơn thế nữa, trước 9g đã đó những ca bắt nguội, chúng thản nhiên tà tà đi tới con mồi và ba bốn tay kéo lôi nạn nhân lên xe. Đoàn người đứng đó căm phẫn ra mặt nhưng làm gì được đây, bọn chúng là quân Nguyên trá hình mà.

Người đợi kẻ trông, thương nhất là tuổi trẻ, các em rong xe hết lối này qua đường khác, như một bầy én của ngày đầu xuân. Những đôi mắt mong ngóng thấy mà tội.

9g50. Giặc kéo hàng rào phong toả đường Tự Do.

10g 10. Ở Nguyễn Huệ, những cảnh bắt người chưa có trong lịch sử pháp luật. Tôi quẹo từ Lê Lợi vào Nguyễn Huệ, tại góc đường, thì nghe một tên mặc thường phục trông rất hiền từ, hắn nói với một tên áo vàng:

- Thấy bà mặc áo hồng đi với tên áo khoác kia không. Bắt con mẹ đó.

Chỉ thế thôi. Đó là lệnh bắt người và thi hành tại chỗ, làm sao biết tên này là ai, trong bộ thường phục hiền hoà như vậy? Chúng cầm máy gọi nhanh, một chiếc xe cảnh sát trờ tới và cả hai đương sự bị lôi lên xe, ngay trên phố đi bộ vào sáng Chủ Nhật trước hàng trăm du khách.

Cùng lúc đó bên kia đường trước của ciné Rex, chúng đang kéo một thiếu nữ, mặc váy đầm, tôi chỉ thấy thấp thoáng mái tóc nhuộm màu vàng, búi cao bị nhét vào xe.

Xa hơn chút nữa một toán chừng 20 thanh niên đi xe máy vừa dừng bên đường thì bọn DQTV nhào ra, chúng bắt người như đóng phim trên đường phố. Một khởi động nữa bị đánh sập từ phút đầu.

10g45 Tại công trường Lam Sơn sau lưng Hạ Nghị Viện, trên đường Hai Bà Trưng. Một toán chừng hơn trăm người vừa bung ra đổ xuống phía tượng Trần Hưng Đạo, bến Bạch Đằng, thì tại khu vực này giặc làm một chốt dày kín cả hai ngã tư.

Một cuộc rượt đuổi và vây bắt làm kẹt cứng một khúc đường, tôi chỉ kịp bấm mấy tấm ảnh thì phải biến ngay, trước mặt tôi một thanh niên vừa bị tước máy. Trận đánh kéo dài 30 phút.

Trên trận địa là khoảng 100 xe gắn máy 125cc của đám DQTV, của cảnh sát, xếp hàng với hàng chục xe tải nhỏ gắn đèn, hụ còi vang cả trung tâm thành phố.
Dù mặt trận đang hồi khốc liệt như vậy, người Sài Gòn vẫn bu quanh, như để an úi, như để cầu mong một cơ may cứu nạn, hay trang bị thêm kinh nghiệm cho mình, hoặc nhét vào tim một chút phẫn nộ thốt không nên lời.

Tôi chạy xe máy rề rề sát vỉa hè ngang qua nơi vừa xảy ra cuộc trấn áp. Bổng thấy một tay đội nón và mặc áo của tài xế Grab. Hắn chống ngang xe trước mặt tôi và hất hàm nói trống không:

- Thôi anh em về chỗ cũ đi.

Tôi ngó dác dác hai bên thì thấy 4 , 5 tay trẻ măng, vạm vỡ hướng mắt về tên tài xế, rồi từ đám đông tách ra chia hai tốp băng qua đường.

Quân Nguyên trà trộn nhiều cách, nhiều chiêu làm sao tránh né đây? Sài Gòn hôm nay có một thứ du kích đáng sợ hơn ngày xưa thời mà quân giải phóng miền Nam còn cầm cờ xanh đỏ trên tay.

Quả là thương Sài Gòn và thương người Sài Gòn hôm nay, ngày uất hận trào ra khỏi buồng ngực, môi cắn môi rướm máu.

Đó quý vị thấy chưa, tụi tui dân Sài Gòn thứ thiệt, nghe tiếng gọi núi sông, kéo nhau vào trận. Chưa làm được chi đã lãnh cú nện vào bụng, vào đầu, bị lôi kéo như súc vật, ném lên xe, đạp đánh. Đủ thứ danh gọi cho một cuộc đàn áp, thứ đàn áp không thương tiếc, không chất người.

Chúng tôi là ai? Người Sài Gòn đó. Những cư dân trong cái thành phố phải ngó trước ngó sau mỗi khi ra đường. Phải cẩn thận liếc ngang liếc dọc, xem kẻ đứng kề bên trong bộ trang phục rất bình thường đó có phải là công an chìm không. Thưa quý vị khó biết vô cùng. Nói toạc móng heo. Hay không bằng hên. Ra trận cầm chắc từ bị thương tới “vô hộp”.

Chúng tôi chửi chúng mỏi miệng rồi, nên bây giờ chán không chửi nữa mà húc vào chúng, vậy được chưa?

Có thể trong hoàn cảnh của chúng tôi. Quý vị sẽ bị đánh từ thắt lưng xuống bằng dùi cui, quý vị sẽ bị đạp vào mặt bằng giày đinh, quý vị sẽ bầm dập như con nắm, nói theo kiểu đồng bằng Nam bộ.

Vậy thì chớ nên trách sao Sài Gòn quá nhát không làm nổi một cuộc xuống đường. Không theo gương nơi này, chỗ nọ. Tội nghiệp chúng tôi, tay không phải đối mặt với hàng tá trang bị của quân đội dành chống lại con người. Và những thứ đó quân Nguyên tại Sài Gòn được trang bị tận răng.

Nói cho cùng dù sẵn sàng hy sinh, người ta cũng phải tính cái giá của sự hy sinh đó chứ. Cứ đợi đấy, người Sài Gòn chưa hề biết sợ, nhất là không bao giờ chịu sống nhục.

Đó. Thưa quý vị, đó là chân dung lầm than của Sài Gòn trong sáng ngày Chủ Nhật 17-06-2018.

Sunday, June 10, 2018

BIỂU TÌNH PHẢN ĐỐI 
 ĐẶC KHU & AN NINH MẠNG 
tại Saigon & Bình Thuận ngày 10 tháng 6 năm 2018


BÀI HỌC TỪ UKRAINE

Năm 1997, bán đảo xinh đẹp Crimea được Ukraine cho Nga thuê làm quân cảng ở thành phố Sevastopol, thuộc Crimiea trong 20 năm.

Đáng lý ra, Nga phải trao trả lại cho Ukraine vào năm 2017 vừa qua. 

Nhưng bản chất của kẻ xâm chiếm độc tài Putin Đại Đế, đã âm thầm mua chuộc chính phủ bù nhìn, đứng đầu là tổng thống Viktor Yanukovych. 

Thế là tháng 4/2010 Chính phủ Ukraine lại ký gia hạn đến năm 2047. 

Nắm bắt được được cơ hội này, Nga ồn ạt đưa khí tài và lực lượng quân sự sang, và kèm làn sóng di cư ồ ạt. 

Kết quả là chưa đến năm 2047, vào đúng năm 2014, Nga tuyên bố Crimea là lãnh thổ thuộc Nga thông qua một cuộc trưng cầu dân ý do Nga tổ chức, trái với luật pháp quốc tế.

Vì hơn 90% dân số nói tiếng Nga ở đây, nên khi trưng cầu dân ý, đồng nghĩa với việc sáp nhập vào Nga. 

Nga lập tức cho thành lập chính phủ ở đây. Phương Tây phản đối ầm ầm, Ukraine kêu gào giãy giụa, nhưng là vị thế nước yếu bên cạnh gấu Nga hùng cường, Ukraine đành bó tay! 

Putin Đại Đế lên truyền thông tỏ bày; “Crimea nên về với đất mẹ”! 

Ukkraine cay đắng mất đi phần đất có vị thế địa chính trị quan trọng và không lấy lại được Crimea nữa.Putin Đại Đế chỉ cần có 4 năm thôi, đã chiếm được Crimea ngon lành!

Nghĩ lại Việt Nam, cho dù lùi thời hạn thuê đất từ 99 năm xuống 70 năm hay 50 năm hoặc ít hơn đi nữa. Thì hãy mở to mắt ra mà nhìn bài học nhãn tiền của Ukraine và Nga.

Mà thằng Tạp Cặn Bã thì khỏi phải nói, nó còn gian manh, ác độc, nham hiểm, liều lĩnh gấp chục lần Putin!

Hà Văn Duy