Sunday, February 7, 2016

Chuyện ở tiệm

Giờ ăn trưa, thấy dì Duyên ngồi chùi nước mắt nghe bài "Xuân này con không về", tôi khều dì hỏi:
- Nhớ Việt Nam lắm hả dì?
...
Bả đưa tay quẹt con mắt đen thui lem luốc, nghẹn giọng kể:
-Con biết không, ngày xưa nhà dì có tới 6 ông anh đi lính quốc gia lận.Cứ mỗi dịp xuân về, là ở nhà ngong ngóng chờ tin mấy ổng.

Dì là út, lần nào về ,mấy ổng cũng mua thiệt nhiều quà cho dì, cõng dì trên vai đi chơi khắp xóm.

Mà ,nhiều năm mấy ổng không về ăn tết được, chỉ biên thư cho mẹ , bảo là tụi việt cộng đang đánh vào rát lắm, phải ở lại cầm súng chiến đấu với anh em.
Mấy ổng nói, về thì ai cũng muốn. Nhưng bản thân mình an vui, êm ấm ,mà bạn bè còn đang vất vả chiến đấu thì không cảm thấy an lòng.

Thế rồi, 4 ông lần lượt gởi xác lại sa trường. Có những cái Tết, nhận được giấy báo tử của con trên tay, mẹ của dì xỉu lên xỉu xuống.

Vậy mà ,2 ông còn lại vẫn nhất định không chịu bỏ cuộc, dù sau này Mỹ đã bỏ đi. Hai ổng chỉ buông súng khi miền Nam đã thật sự bị thất thủ.

Ngừng một chút để lau đôi mắt hoen đỏ, dì kể tiếp:
- Mẹ của dì tuy rất đau đớn, nhưng không hề cảm thấy hối tiếc, bởi vì các anh của dì đã sống và chiến đấu hào hùng để bảo vệ tổ quốc.

Không như lính bộ đội bây giờ. Tội nghiệp,họ tuy cũng là lính, nhưng lại không được phép bắn trả lại kẻ thù của mình , và không được quyền sống đúng với lý tưởng !

Tính ra, thân nhân của lính bộ đội cộng sản mới chính là những người đáng thương nhứt.

Trang Lê