MẤY ĐỘ NGHẸN NGÙI
Khi con tôi lên hai biết đứng chựng tập đi
Vợ tôi suốt ngày như con nít
Mỗi lúc con tôi vấp chân ngã
Vợ tôi ôm ngực hít hà như bị ai véo ngang hông
𝐾ℎ𝑖 𝑙𝑒̂𝑛 ℎ𝑎𝑖 𝑡𝑜̂𝑖 𝑛ℎ𝑒̀𝑜 𝑛ℎ𝑒̣𝑜 𝑐𝑎̉ 𝑛𝑔𝑎̀𝑦
𝐾ℎ𝑜́𝑐 𝑑𝑜̂̃ ℎ𝑜𝑎̀𝑖 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑛𝑖́𝑛
𝐸̀𝑜 𝑢𝑜̣̂𝑡 𝑚𝑎́ 𝑜̂𝑚 𝑐𝑜𝑛 𝑟𝑎́𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑖̣𝑛
𝐺𝑖𝑜̣𝑡 𝑛𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑐ℎ𝑎̉𝑦 𝑟𝑜̀𝑛𝑔 𝑣𝑖̀ 𝑡𝑜̂𝑖 𝑛𝑎𝑦 𝑜̂́𝑚 𝑚𝑎𝑖 đ𝑎𝑢
Khi con tôi lên năm vào lớp vở lòng
Vợ tôi dắt đến trường mắt nai ngơ ngác
Nhìn cái miệng méo tròn khi con tôi chực khóc
Thấy mắt vợ mình rìn rịn rưng rung
𝐾ℎ𝑖 𝑡𝑜̂𝑖 𝑙𝑒̂𝑛 𝑛𝑎̆𝑚 𝑣𝑎̀𝑜 𝑙𝑜̛́𝑝 𝑣𝑜̛̉ 𝑙𝑜̀𝑛𝑔
𝑁ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑏𝑢̛𝑜̛́𝑐 đ𝑖 đ𝑎̂̀𝑢 đ𝑜̛̀𝑖 𝑐ℎ𝑎̣̂𝑝 𝑐ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔
𝑡ℎ𝑒𝑜 𝑚𝑎́ đ𝑒̂́𝑛 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑣𝑜̂ 𝑡𝑢̛ 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑔𝑖𝑎̂́𝑦 𝑡𝑟𝑎̆́𝑛𝑔
đ𝑎̂𝑢 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑚𝑎́ 𝑚𝑖̀𝑛ℎ ℎ𝑜̂̀𝑖 đ𝑜́ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑟𝑢̛𝑛𝑔 𝑟𝑢̛𝑛𝑔
Khi con tôi lên mười vào trung học
Một hôm chiếc xe bus trể giờ
Tôi thấy vợ tôi như ngồi trên đống lửa
Nhấp nhỏm ra vào dấu không hết âu lo
𝑉𝑎̀𝑜 𝑡𝑟𝑢𝑛𝑔 ℎ𝑜̣𝑐 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑒̂́𝑛 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔
𝐺𝑖𝑜̛̀ 𝑡𝑎𝑛 ℎ𝑜̣𝑐, 𝑛𝑔𝑜𝑎̀𝑖 đ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑒𝑜 𝑏𝑎̣𝑛 𝑏𝑒̀ 𝑙𝑒̂𝑢 𝑙𝑜̉𝑛𝑔
𝐾ℎ𝑖 𝑣𝑒̂̀ đ𝑒̂́𝑛 𝑛ℎ𝑎̀ 𝑚𝑎̣̆𝑐 𝑚𝑎́ 𝑡𝑜̂𝑖 𝑙𝑜 𝑙𝑎̆́𝑛𝑔
𝑉𝑢̀𝑛𝑔 𝑣𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑏𝑜̉ 𝑐𝑎̉ 𝑏𝑢̛̉𝑎 𝑐𝑜̛𝑚
Khi con tôi lên đại học đi học xa
Mỗi chiều vợ tôi ngồi tựa cửa
Hai con mắt chảy dài theo nỗi nhớ
Sao giống má mình hồi đó đợi con
Đ𝑎̂́𝑡 𝑛𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑐ℎ𝑖𝑒̂́𝑛 𝑡𝑟𝑎𝑛ℎ
𝑻𝑜̂𝑖 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑣𝑎̀𝑜 đ𝑎̣𝑖 ℎ𝑜̣𝑐
𝑁𝑔𝑎̀𝑦 𝑡𝑜̂𝑖 𝑟𝑎 đ𝑖 𝑣𝑎̀𝑜 𝑐𝑜̛𝑛 𝑥𝑜𝑎́𝑦 𝑙𝑜̂́𝑐
𝑉𝑎̂̃𝑛 𝑐ℎ𝑢̛𝑎 ℎ𝑖𝑒̂̉𝑢 ℎ𝑒̂́𝑡 𝑡𝑎̣̂𝑛 𝑐𝑢̀𝑛𝑔 𝑠𝑢̛̣ đ𝑜̛̣𝑖 𝑐𝑢̉𝑎 𝑚𝑎́ 𝑑𝑎̀𝑖 𝑙𝑒̂ 𝑡ℎ𝑒̂
Ôi thời thanh niên sao quá đổi tỉnh bơ
Con gái hết con này chạy theo con nọ
Biết bao lá thư tình trải hồn than thở
Nhưng có lá thư nào thổn thức với má mình đâu
Khi có gìa đình mỗi lúc con tôi đau
Qua thằng con thấy má tôi trong vợ
Nhiều lúc muốn dạy con thế nào là trời bể
Chợt nhớ mình hồi đó nghe má dạy đâu
Vợ tôi thầm thì bảo cha con giống nhau
Con giống cha chưa chắc nhà có phúc
Chờ đến lúc cho con hiểu được
giống như tôi bây giờ. Hối hận cũng bằng không
Tôi bây giờ như lá úa sầu đông
Nhớ má đau lòng héo từng cuống ruột
Có những chuyện tưởng dễ gì khóc được
Giờ lớn tuổi rồi sao khóc dễ như chơi