Mẹ
1.
Thêm một mùa cam chín
Vóc mẹ thêm hao gầy
Mái nhà thêm nát dột,
Tóc mẹ thêm trắng mây
Chạnh lòng thương một thuở
Làng quê lửa ngút trời
Mẹ bồng con trôi nổi,
Trải bao miền xa xôi
Quá nửa đời thúng gánh
Tảo tần nuôi trẻ thơ
Khói bếp chiều gạo mượn,
Thâm mắt mẹ đến giờ
Mỗi khi thầm nhớ lại
Dường như trong tim con
Có lời ru của mẹ ,
Lẫn tiếng sóng sông buồn
Có lửa hồng ấm áp
Mùi bánh tết thơm hiên
Con xênh xang áo mới,
Quên áo mẹ sờn thêm
Có cánh cò đêm bão
Cha xa chẳng kịp về
Cột nhà xiêu , vách mối
Tay mẹ gầy chống che
Có ngày xưa cô Tấm
Ngồi dệt chiếu bên sông
Cha- thương hồ phiêu bạt
Về đây, ghé phải lòng …
Tưởng chừng đời sáng nắng
Hay đâu lửa rực đồng
Xác xơ vườn cam chín ,
Đàn kiến bám qua sông
Hay đâu màu lụa trắng
Sớm vàng buổi chợ đông
Cam sành khô mật ngọt ,
Dạt trôi biết mấy dòng !…
2.
Ngày đạn bom tàn lụi
Cành khô héo xanh chồi
Kiến về xây tổ mới,
Chăm chút vàng cam tươi
Mẹ lại ngồi bến sông
Tiếng cửi khua rộn lòng
Cha vun bờ, lấp hố
Úa tàn vụt trắng bông …
3.
Con hãy còn dong ruổi
Lem lấm bụi phố phường
Cơm đời khô nuốt vội ,
Tóc nhuốm màu nắng sương
Chiều nay qua lối cũ
Dáng ai dường thân quen
Ngỡ mẹ còn lam lũ ,
Oằn quang gánh đêm đêm
Lòng bỗng dưng thấm lạnh
Gió bao giờ mới thôi ?
Thấu chăng vườn sắp quạnh
Trái chín thâm cuối trời !…
Bùi Thụy Đào Nguyên
Nguồn diendan.songhuong