Monday, January 28, 2013

Thơ Linh Phương

 
Tôi lớn lên từ CON KÊNH TÀU HỦ
 
 
Thuở ấy
Giã từ tuổi mười tám bướm hoa tôi lên đường ra mặt trận
Mẹ tiễn tôi qua cầu chữ Y đầy gió và nắng
Với đôi chân trần liêu xiêu trên mặt đường nhựa bỏng
Buổi trưa Sài Gòn mùa Phượng đỏ không quên
Mẹ tiễn tôi- mẹ khóc bằng trái tim người đàn bà mang thai
Ngày xưa hái một bông cúc dại thả xuống ao làng cầu nguyện
Cho đứa con trai đầu lòng mở mắt
Tổ quốc sẽ bình yên

Thuở ấy tôi lớn lên
Thở bằng hơi thở của con kênh Tàu Hủ nước đen ngòm nồng nặc mùi sình non- mùi rác rến- mùi súc vật chết trôi
Nơi cha dạy tôi bài học đầu tiên đau khổ
( Như chính cuộc đời đau khổ của cha đã bỏ quê miền Trung đi từ năm chín tuổi )
Một mình sống - một mình lập nghiệp- một mình buồn - một mình vui
Cha ơi cha- suốt đời con vẫn nhớ
Bài học cha dạy con sống để làm người

Thuở ấy tôi lớn lên thật dại khờ
Chưa lần yêu- chưa lần hẹn hò- chưa lần thề thốt
Chưa kịp chạm bàn tay- chưa kịp nói lời mật ngọt
Đã biết nhói đau khi nghe tiếng gầm rú của những chiếc xe GMC
Lăn bánh trong đêm thành phố giới nghiêm- Sài Gòn thiết quân luật
Đêm mà tôi vẫn ngỡ còn xa lơ- xa lắc
Ở tận đâu đâu.
 
Linh Phương
(Hình trên:Nhà Thơ Linh Phương trước năm 1975)