Duy Trác, những ngày tù
Năm 1979, sau khi nếm 9 tháng biệt giam trong xà lim CHÍ HOÀ, tôi được chuyển ra XUÂN PHƯỚC, hay còn gọi là A30, KHÁNH HOÀ (A30 trại giam LÝ TỐNG sau này..).Và ở đó tôi có dịp được làm quen với anh KHUẤT DUY TRÁC, đến từ HÀM TÂN, BÌNH TUY.(Hình phải:Ca sĩ Duy Trác trong CD Nhớ Sài Gòn - Tình Khúc Phạm Anh Dũng)
Những năm 78, 79 là những năm mà tin tức sẽ TRỤC XUẤT sĩ quan VNCH đi MỸ, xâm nhập vào các trại cải tạo 1 cách dồn dập, cũng vì thế hầu như tất cả các trại cải tạo ngay cả trại ngoài BẮC, cũng đều nổi lên liên tiếp những cuộc chống đối biểu tình. Các vụ nổi loạn với nhiều hình thức khác nhau tại các trại cải tạo đều lần lược bị dập tắt. Những thành phần xấu nặng, được đưa về XUÂN PHƯỚC, gọi là trại kiên giam, với những hình thức đàn áp khủng bố ác liệt nhất. Ở đó họ cũng đang nhốt 1500 người đi tàu VIỆT NAM THƯƠNG TÍN trở về.
Tôi bị bắt với tội đáng lý ra không có gì ghê gớm lắm, chỉ là tội ca hát nhạc vàng, nhạc ngoại quốc trong trại, nhưng sau đó họ đã lục thấy 1 tập nhạc sáng tác có lời lẽ “phản động” của tôi dấu tận đáy vali, và 1 số hình ảnh thư từ của “ác phụ” từ MỸ gởi về, nên ghép cho tôi tội nặng hơn.
Anh DUY TRÁC cũng bị bắt ở HÀM TÂN vì tội ca hát nhạc chính huấn, nhạc vàng.. bị nhốt xà lim khoảng 6 tháng trước khi chuyển về XUÂN PHƯỚC.
Ở trại XUÂN PHƯỚC vừa lạnh vừa đói, ĐÓI chưa có bao giờ đói hơn, tất cả đồ ăn của người nhà thăm nuôi đều bị tịch thu. Thức ăn ở đây quanh năm chỉ có khoai mì H34 phơi khô, H34 là loại khoai mì kỹ nghệ, đến heo rừng ăn sống cũng chết.
Cho ăn đói kềm kẹp lao động, nhưng bọn cán bộ rất coi trọng việc tổ chức VĂN NGHỆ ca hát trong trại,và lưu diễn vòng vòng khắp 5 trại trong toàn khu.
Bọn 1500 người về lại VN trên tàu VIỆT NAM THƯƠNG TÍN, rất nịnh bợ bọn cán bộ, vì họ mong được về sớm, bao nhiêu dụng cụ âm nhạc điện tử, vải vóc mà họ có được trong thời gian ở GUAM đều bị xung công vào việc văn nghệ. Làm văn nghệ , với số lượng người tù nhiều như vậy cần phải có những người giỏi nhạc lý, để phụ trách việc hoà âm và sáng tác.
Tên PLGĐ, hắn là em của Đại tá PLT. (Sĩ quan VNCH đảo chánh NĐD hụt chạy qua Kampuchia rồi ra HÀ NỘI , hình như PLP cũng là anh em). Tên này là “ăng ten” , hắn lặng lẻ đi khai báo, và vì thế tôi và anh DUY TRÁC cùng bị gọi lên đội văn nghệ 1 ngày. Phần tôi sau 9 tháng trong xà lim và 6 tháng lao động, khi gọi lên các ngón tay đã cứng không còn đờn được nữa, nhưng không được cho về vì thằng Đ. nó nói tôi giỏi nhạc lý , rống hay , đánh trống giỏi, ngón tay cứng vài tuần sau sẽ mềm……Anh DUY TRÁC từ chối cũng dữ dội nhưng lý lịch của anh rõ rệt là 1 ca sĩ nổi tiếng nên vẫn bị giữ lại.
Tôi và anh TRÁC được tụi nó thảy cho mấy cuốn tập nhạc VIỆT CỘNG để lựa chọn bài hay, soạn hoà âm, viết intro.. và tập cho mấy thằng tù trẻ hình sự ca hát.
Nhờ đó tôi đã học hỏi ở anh TRÁC rất nhiều về kỹ thuật ca hát, cách thức làm sao để diễn tả lời ca, từng cách láy, ngân hay syncop để tạo sự ướt át tình cảm đặc biệt trong lời ca của mình mà người khác không có được khi cũng hát chính bài hát đó, mình phải tìm thấy cái hay của lời hát để tự trình bày, mà ngay tác giả cũng không thể nào, nói hết , viết hết ra được trong một ca khúc.
Anh TRÁC, lúc đó cũng như tôi ốm yếu lắm, đã vậy anh ấy còn bị bịnh trỉ ra máu rất nặng..! Lâu quá rồi tôi quên , vì chỉ nhìn thoáng qua trong tờ khai lý lịch, chỉ còn nhớ là anh Trác một thẩm phán công tố hay biện lý công tố thay mặt chính phủ đặc trách toà án quân sự toàn vùng 2 chiến thuật…Giọng ca của anh Trác, các bạn ai cũng biết, làm sao mà thích hợp cho được với loại nhạc của VC lúc đó, nên sau đó độ 6 tháng vì bịnh hoạn vừa cương quyết không hợp tác, không chịu ca trình diễn, viện cớ chỉ thích hợp loại nhạc thính phòng …anh TRÁC rời bỏ đội văn nghệ..! Ở đây tôi muốn nói lên lời khâm phục về tư cách của anh TRÁC trong cuộc sống khổ sở tù đày đã qua, nhiều lúc tôi nghĩ rằng anh ấy với tình trạng sức khoẻ, và bất khuất như vậy chắc không thể nào sống chờ được đến ngày về.
Đến năm 86 hay 87 gì đó lúc bấy giờ tôi đã ở ngoài tù, tôi có cái thói quen là không đêm nào không đợi đến tối để nghe VOA, BBC LUÂN ĐÔN. Có một hôm tình cờ tôi nghe được trên đài VOA có một ca sĩ hát một bài trong đó có câu “.. con chim nhỏ, đậu trên hàng rào kẽm gai hát cho người tù lời hát MARIA, khóc cho người tù nước mắt MARIA…”
Nghe bài hát đó tôi biết là của anh TRÁC, vì đã có nghe anh ấy hát lúc trong tù, tôi nghĩ rằng anh ấy sướng hơn mình giờ đang ở MỸ, chứ đâu ngờ lúc bấy giờ anh ấy lại đang trở lại vào tù.
Đến khi anh TRÁC qua MỸ theo diện HO. Trong một cuộc phỏng vấn anh ấy nói một câu mỉa mai “.. Tôi qua MỸ theo diện HO, nhưng nếu không có cái nghề ca hát này thì cũng chẳng có gì cũng chẳng có ai biết..”
Thật tội nghiệp thay những người mang tiếng HO. TỘI NGHIỆP HO…..!
Hùng rống
Nguồn hungviet.org
Đọc thêm :honque.com - talawas - honviet - vanhoavn -
Những năm 78, 79 là những năm mà tin tức sẽ TRỤC XUẤT sĩ quan VNCH đi MỸ, xâm nhập vào các trại cải tạo 1 cách dồn dập, cũng vì thế hầu như tất cả các trại cải tạo ngay cả trại ngoài BẮC, cũng đều nổi lên liên tiếp những cuộc chống đối biểu tình. Các vụ nổi loạn với nhiều hình thức khác nhau tại các trại cải tạo đều lần lược bị dập tắt. Những thành phần xấu nặng, được đưa về XUÂN PHƯỚC, gọi là trại kiên giam, với những hình thức đàn áp khủng bố ác liệt nhất. Ở đó họ cũng đang nhốt 1500 người đi tàu VIỆT NAM THƯƠNG TÍN trở về.
Tôi bị bắt với tội đáng lý ra không có gì ghê gớm lắm, chỉ là tội ca hát nhạc vàng, nhạc ngoại quốc trong trại, nhưng sau đó họ đã lục thấy 1 tập nhạc sáng tác có lời lẽ “phản động” của tôi dấu tận đáy vali, và 1 số hình ảnh thư từ của “ác phụ” từ MỸ gởi về, nên ghép cho tôi tội nặng hơn.
Anh DUY TRÁC cũng bị bắt ở HÀM TÂN vì tội ca hát nhạc chính huấn, nhạc vàng.. bị nhốt xà lim khoảng 6 tháng trước khi chuyển về XUÂN PHƯỚC.
Ở trại XUÂN PHƯỚC vừa lạnh vừa đói, ĐÓI chưa có bao giờ đói hơn, tất cả đồ ăn của người nhà thăm nuôi đều bị tịch thu. Thức ăn ở đây quanh năm chỉ có khoai mì H34 phơi khô, H34 là loại khoai mì kỹ nghệ, đến heo rừng ăn sống cũng chết.
Cho ăn đói kềm kẹp lao động, nhưng bọn cán bộ rất coi trọng việc tổ chức VĂN NGHỆ ca hát trong trại,và lưu diễn vòng vòng khắp 5 trại trong toàn khu.
Bọn 1500 người về lại VN trên tàu VIỆT NAM THƯƠNG TÍN, rất nịnh bợ bọn cán bộ, vì họ mong được về sớm, bao nhiêu dụng cụ âm nhạc điện tử, vải vóc mà họ có được trong thời gian ở GUAM đều bị xung công vào việc văn nghệ. Làm văn nghệ , với số lượng người tù nhiều như vậy cần phải có những người giỏi nhạc lý, để phụ trách việc hoà âm và sáng tác.
Tên PLGĐ, hắn là em của Đại tá PLT. (Sĩ quan VNCH đảo chánh NĐD hụt chạy qua Kampuchia rồi ra HÀ NỘI , hình như PLP cũng là anh em). Tên này là “ăng ten” , hắn lặng lẻ đi khai báo, và vì thế tôi và anh DUY TRÁC cùng bị gọi lên đội văn nghệ 1 ngày. Phần tôi sau 9 tháng trong xà lim và 6 tháng lao động, khi gọi lên các ngón tay đã cứng không còn đờn được nữa, nhưng không được cho về vì thằng Đ. nó nói tôi giỏi nhạc lý , rống hay , đánh trống giỏi, ngón tay cứng vài tuần sau sẽ mềm……Anh DUY TRÁC từ chối cũng dữ dội nhưng lý lịch của anh rõ rệt là 1 ca sĩ nổi tiếng nên vẫn bị giữ lại.
Tôi và anh TRÁC được tụi nó thảy cho mấy cuốn tập nhạc VIỆT CỘNG để lựa chọn bài hay, soạn hoà âm, viết intro.. và tập cho mấy thằng tù trẻ hình sự ca hát.
Nhờ đó tôi đã học hỏi ở anh TRÁC rất nhiều về kỹ thuật ca hát, cách thức làm sao để diễn tả lời ca, từng cách láy, ngân hay syncop để tạo sự ướt át tình cảm đặc biệt trong lời ca của mình mà người khác không có được khi cũng hát chính bài hát đó, mình phải tìm thấy cái hay của lời hát để tự trình bày, mà ngay tác giả cũng không thể nào, nói hết , viết hết ra được trong một ca khúc.
Anh TRÁC, lúc đó cũng như tôi ốm yếu lắm, đã vậy anh ấy còn bị bịnh trỉ ra máu rất nặng..! Lâu quá rồi tôi quên , vì chỉ nhìn thoáng qua trong tờ khai lý lịch, chỉ còn nhớ là anh Trác một thẩm phán công tố hay biện lý công tố thay mặt chính phủ đặc trách toà án quân sự toàn vùng 2 chiến thuật…Giọng ca của anh Trác, các bạn ai cũng biết, làm sao mà thích hợp cho được với loại nhạc của VC lúc đó, nên sau đó độ 6 tháng vì bịnh hoạn vừa cương quyết không hợp tác, không chịu ca trình diễn, viện cớ chỉ thích hợp loại nhạc thính phòng …anh TRÁC rời bỏ đội văn nghệ..! Ở đây tôi muốn nói lên lời khâm phục về tư cách của anh TRÁC trong cuộc sống khổ sở tù đày đã qua, nhiều lúc tôi nghĩ rằng anh ấy với tình trạng sức khoẻ, và bất khuất như vậy chắc không thể nào sống chờ được đến ngày về.
Đến năm 86 hay 87 gì đó lúc bấy giờ tôi đã ở ngoài tù, tôi có cái thói quen là không đêm nào không đợi đến tối để nghe VOA, BBC LUÂN ĐÔN. Có một hôm tình cờ tôi nghe được trên đài VOA có một ca sĩ hát một bài trong đó có câu “.. con chim nhỏ, đậu trên hàng rào kẽm gai hát cho người tù lời hát MARIA, khóc cho người tù nước mắt MARIA…”
Nghe bài hát đó tôi biết là của anh TRÁC, vì đã có nghe anh ấy hát lúc trong tù, tôi nghĩ rằng anh ấy sướng hơn mình giờ đang ở MỸ, chứ đâu ngờ lúc bấy giờ anh ấy lại đang trở lại vào tù.
Đến khi anh TRÁC qua MỸ theo diện HO. Trong một cuộc phỏng vấn anh ấy nói một câu mỉa mai “.. Tôi qua MỸ theo diện HO, nhưng nếu không có cái nghề ca hát này thì cũng chẳng có gì cũng chẳng có ai biết..”
Thật tội nghiệp thay những người mang tiếng HO. TỘI NGHIỆP HO…..!
Hùng rống
Nguồn hungviet.org
Đọc thêm :honque.com - talawas - honviet - vanhoavn -