Siêu Cường Cô Đơn
"Hoa Kỳ Nhìn Từ 
Bên Ngoài"
Đồng 
minh của Mỹ không đồng tình đồng ý
 Trong vụ 
khủng hoảng Syria đang bùng nổ, Hoa Kỳ ở vào vị trí khó xử vì làm gì cũng bị 
chống đối. Mà không làm gì hết thì càng bị phản đối vì tạo cơ hội cho tội ác 
bành trướng.(* Yêu nhau là cùng nhìn về một hướng... Obama ở Thượng đỉnh G20 * )
Trong vụ 
khủng hoảng Syria đang bùng nổ, Hoa Kỳ ở vào vị trí khó xử vì làm gì cũng bị 
chống đối. Mà không làm gì hết thì càng bị phản đối vì tạo cơ hội cho tội ác 
bành trướng.(* Yêu nhau là cùng nhìn về một hướng... Obama ở Thượng đỉnh G20 * )
Biệt tài của 
Tổng thống Barack Obama là đẩy nước Mỹ vào chốn này khi vẽ ra lằn ranh đỏ, rồi 
xóa, rồi vạch lại. Đến tuần qua thì tuyên bố tại Thụy Điển rằng đấy không là lằn 
ranh của ông mà là một tối hậu thư của thế giới và của Quốc hội Hoa Kỳ. Tức là 
thế giới và quốc dân Mỹ phải chứng minh giá trị lời nói của mình mà cho ông cái 
quyền can thiệp vào Syria. Để làm gì thì chưa ai biết, kể cả giới lãnh đạo quân 
lực Hoa Kỳ đang có nhiệm vụ chuẩn bị kế hoạch hành quân.... Chúng ta hãy tạm gác 
chuyện đó qua một bên, cho tới tuần sau.
Vì cần nhìn 
lại Hoa Kỳ, từ bên ngoài: khác với Trung Quốc và Liên bang Nga, Hoa Kỳ thật ra 
có nhiều đồng minh hơn cả. 
Là siêu 
cường có khả năng can thiệp toàn cầu, Hoa Kỳ cần bạn và vì vậy cũng bị nhiều 
ràng buộc, trong khi hai cường quốc hạng nhì kia chỉ cần hợp tác với các chế độ 
hung đồ là có thể gây trở ngại cho Mỹ, ngoài lá phiếu phủ quyết tại Hội đồng Bảo 
an Liên hiệp quốc. Một cách nhìn khác về nghịch lý này là nếu không có viện trợ 
của Moscow hay Bắc Kinh, các chế độ gian ác như Bắc Hàn, Iran và nhất là Syria 
sẽ khó tồn tại sau một vụ khủng hoảng kinh tế.
Trong vụ 
khủng hoảng Syria ngày nay, khi hơn 10 vạn thường dân đã bị tàn sát và 10% dân 
số là hai triệu người đã thành nạn dân tập trung ở biên giới, Hoa Kỳ có sáu đồng 
minh đáng kể hơn cả. Tại Âu Châu, đó là ba nước dân chủ có nền kinh tế giàu 
nhất, là Đức, Anh, Pháp. Trong khối Hồi giáo tại Trung Đông, đó là Cộng hoà Thổ 
Nhĩ Kỳ Turkey, Saudi Arabia, và cho đến gần đây, là Ai Cập hay Egypt.
***
Khi chế độ 
hung đồ Bashar al Assad - hoặc thủ túc Alawite của họ - sử dụng võ khí hóa học 
giết thường dân Syria, ba đồng minh Âu Châu của Hoa Kỳ đã có phản ứng, mỗi nước 
theo một cách. 
Lên lưới 
mạnh nhất là Anh, nhưng Thủ tướng David Cameron đá rách gôn nhà khi bị xin Quốc 
hội biểu quyết và bị chống, nên đồng minh chí thiết của Mỹ phải đứng ra biên, 
thủ vai giám trận và vỗ tay cổ võ. Cường quốc số một của Âu Châu là Đức thì đã 
đứng ngoài biên và thổi còi... việt vị. Cùng Liên hiệp Âu châu, Đức là một trong 
10 thành viên của nhóm G-20 không ký vào kiến nghị lên án chế độ Syria do Mỹ và 
Anh đề xướng tuần qua. Người ta có thể thông cảm. 
Thủ tướng 
Angela Merkel bận bầu cử vào ngày 22 tới đây. Bà không muốn cử tri phân tâm vì 
đề mục ngoài kinh tế và hồ sơ Euro. Mà cũng chẳng muốn gây mâu thuẫn với Nga, dù 
sao còn là một nguồn cung cấp năng lượng và thị trường đầu tư cho doanh nghiệp 
Đức, khi mà khả năng nhập cảng của Âu Châu vẫn chưa hồi phục. 
Còn lại, 
mạnh miệng nhất là Pháp, quốc gia xưa kia đã từng đỡ đầu và yểm trợ hệ phái 
Alawite khi Pháp lãnh quyền bảo hộ Syria từ năm 1920 đến 1946.
Không khác 
gì đa số Âu Châu, dân Pháp cũng chẳng muốn can thiệp vào Syria khi Pháp đã gánh 
phần trách nhiệm tại Mali và cả khu vực Tây Phi, lại đang bị suy trầm kinh tế. 
Cho nên dù Hành pháp khỏi cần xin phép Quốc hội, Tổng thống François Hollande 
vẫn do dự. Việc can thiệp tạo ra thế mạnh, khá biểu kiến, cho quốc gia của ông, 
nhưng có thể gây khó từ cánh tả khi ông cần tiến hành nhiều kế hoạch cải tổ rộng 
lớn ở bên trong, kể cả chế độ hưu bổng. Khi nước Anh bước ra biên và Tổng thống 
Mỹ đòi xin phép Quốc hội, Pháp bỗng ở vào vị trí trung phong, lại còn khó xử hơn 
nữa....
Nói chung, 
cả khối Liên hiệp Âu châu chứ không riêng gì Anh, Pháp, Đức, đều không muốn vào 
hội tuyển của một trận đấu có ý nghĩa về đạo lý mà đầy rủi ro về nhiều mặt 
khác.
***
Chung quanh 
Syria, ba nước Hồi giáo đồng minh chiến lược của Hoa Kỳ cũng lại có niềm 
riêng.
Ai Cập đã 
từng thống nhất với Syria thành Cộng Hoà Á Rập Thống Nhất từ 1958 đến 1961, rồi 
xé chiếu ngồi riêng, bên cạnh Hoa Kỳ. Nhưng khi Mùa Xuân Á Rập phả hương nhài 
thì chính Tổng thống Obama đòi lãnh tụ Hosni Mubarak phải ra đi. Quân đội Ai Cập 
giúp cho tiếng nói của ông có trọng lượng khi đảo chánh Mubarak! Nhưng tiến 
trình dân chủ lại mở cửa cho lực lượng Huynh đệ Hồi giáo (MB) thắng thế, đưa xứ 
này qua ngả khác. 
Ai Cập hết 
là cường quốc có thể ổn định khu vực, hoặc góp phần giải quyết vụ Syria. Lại còn 
gây khó cho Obama khi quân đội đảo chánh Tổng thống Mohamed Morsi và chế độ MB, 
để lại trôi vào khủng hoảng. Ba chân kiềng của Mỹ tại Trung Đông bị gãy mất một. 
Còn lại, có 
Turkey và Saudi.
Tuần qua, 
khi mở vận động quốc tế can thiệp vào Syria, Ngoại trưởng John Kerry trấn an dư 
luận ở nhà, rằng nhiều nước Hồi giáo ủng hộ, và còn chi tiền, cho một chiến dịch 
tại Syria. Ông nói một phần sự thật, mà chỉ một phần thôi. Trong vụ này, ba thủ 
đô Washington, Ankara và Riyadh cùng nói về thủ đô Damascus của Syria, mà nhìn 
về ba góc.
Là thành 
viên của Minh ước NATO, Ankara ý thức được mối nguy của Syria, một thân chủ của 
Iran, bên trong lại có gần 10% dân số là người Kurd, đồng bào và đồng đạo với 
dân Kurd trên đất Thổ và xứ Iraq. Lãnh đạo Ankara mong Hoa Kỳ làm suy yếu chế độ 
al Assad của hệ phái Alawite tại Syria, nhưng không muốn Damascus rơi vào hỗn 
loạn và dân Kurd sẽ thành vấn đề. Ankara ủng hộ Washington trong chiến dịch quân 
sự để làm suy yếu ảnh hưởng của Iran mà thôi.
Saudi Arabia 
lại có lợi thế khác vì địa dư không tiếp cận với Syria, và đa số dân chúng lại 
thuộc hệ phái Sunni. 
Riyadh muốn 
Mỹ thanh toán luôn chế độ al Assad để bẻ gãy mũi nhọn của Iran cho mình. Mối lo 
ưu tiên của Riyadh là Iran và thế lực của hệ phái Shia tại Iraq, hay lực lượng 
Hezbollah tại Lebanon, chứ không hẳn là quân khủng bố theo hệ phái Sunni. Nếu 
Damascus thành đất hoang, phe Sunni đa số có thắng thế, hoặc thậm chí xu hướng 
Hồi giáo cực đoan kiểu MB có quậy nát Syria, thì đấy là vấn đề của xứ khác. 
Phần mình, 
Washington muốn al Assad phải ra đi, Tổng thống Obama lỡ nói vậy, nên muốn can 
thiệp để đạt mục tiêu đó mà khỏi phải minh nhiên công nhận. Nhưng cũng ý thức 
được là nếu Syria có loạn hoặc quân khủng bố thắng thế, thì vấn đề của Syria sẽ 
là vấn đề của Mỹ, y như Ai Cập. 
***
Nhiều người 
cứ trách Hoa Kỳ ưa can thiệp vào thiên hạ sự, trong số này có Barack Obama. Điều 
ông ít ngờ là thiên hạ cũng muốn vận dụng sức mạnh của Mỹ. Thuật hùng biện của 
ông không giải thích được những khúc mắc đó khi đa số dân Mỹ ngày nay lại đồng ý 
với Nghị sĩ Obama ngày xưa: xin chớ động binh vì những hậu quả bất lường! 
Đến chiều 
Thứ Hai mùng chín, giờ thủ đô Washington, thì Tổng thống Obama tìm ra cái 
phao... chữa thẹn để sẽ lại diễn xuất hôm sau. Cái phao có cái dạng của lưỡi dao 
cạo, do Liên bang Nga truyền tay cho Ngoại trưởng John Kerry đem về.... Truyện 
vẫn còn dài, hài hơn là bi.
Chỉ có tại nước Mỹ
Người dơi 
Batman và Captain America là hai nhân vật hư cấu nổi tiếng trong loại truyện 
hình cho trẻ em Hoa Kỳ. Tuần qua, khi nước Mỹ sôi sục về chuyện Syria và việc 
cứu lấy thường dân vô tội thì Batman và Captain America đã xuất hiện tại thị 
trấn Milton ở West Virginia.
Một ngôi nhà bị cháy gần nơi có hai người đang mặc trang phục của Batman và Capt. America để giúp vui cho trẻ em. Khi thấy hỏa hoạn, họ tông cửa lao vào khói lửa và cứu ra được một con mèo. Không ai bị hề hấn gì, kể cả con mèo, được cứu sống nhờ Batman dùng phép hô hấp nhân tạo, bằng miệng. Cái điềm có hậu của chuyện Syria?
Một ngôi nhà bị cháy gần nơi có hai người đang mặc trang phục của Batman và Capt. America để giúp vui cho trẻ em. Khi thấy hỏa hoạn, họ tông cửa lao vào khói lửa và cứu ra được một con mèo. Không ai bị hề hấn gì, kể cả con mèo, được cứu sống nhờ Batman dùng phép hô hấp nhân tạo, bằng miệng. Cái điềm có hậu của chuyện Syria?
Nguyễn-Xuân Nghĩa
