Friday, May 15, 2009

Nguyễn Xuân Nghĩa


Trung Quốc và Việt Nam

"...Lãnh đạo Cộng sản Việt Nam dựng chiêu bài độc lập dân tộc để lừa người dân và thế giới, bản chất của họ là lệ thuộc ngoại bang và đạo tặc với dân chúng. Toàn bộ công cuộc gọi là kháng chiến đều chỉ để bành trướng chủ nghĩa vô sản cho Quốc tế Cộng sản. Khi tổ quốc xã hội chủ nghĩa tan rã, Liên Xô sụp đổ, họ bỗng thành mồ côi quan thầy, và trở về vị trí cũ là làm chư hầu cho Trung Quốc để có cái thế tồn tại.

Trong lịch sử nước nhà, dân ta đã bị Bắc thuộc nhiều lần. Nhưng ngay trong các triều đại anh hùng được dựng lên sau khi chiến thắng ngoại xâm từ phương Bắc, các cụ ta vẫn cai trị đất nước theo quy cách Bắc phương. Hoàn cảnh lịch sử và địa dư có thể giải thích điều đáng tiếc ấy, nhưng ta cũng phải thấy cho tổ tiên, rằng trong cả ngàn năm, kể từ Ngô Quyền năm 939, thế giới của chúng ta chỉ có một trục Bắc-Nam.

Tuy nhiên, dù bị ảnh hưởng rất nặng, dân ta vẫn không bị đồng hóa.

Một nguyên nhân chính là dù triều đình và các phẩn tử ưu tú đều hấp thụ kiến thức Trung Hoa, thậm chí coi đó là khuôn vàng thước ngọc, người dân vẫn có tinh thần độc lập rất mạnh và còn có ý thức, nghĩa là cố ý, duy trì sự khác biệt giữa chúng ta và Trung Quốc.

Đấy là tinh thần yêu nước đích thực của người Việt, động lực chính của những chiến thắng lịch sử. Khi chính quyền ươn hèn không cầm cự nổi với ngoại xâm hoặc còn cấu kết với phương Bắc thì chính người dân lại nổi dậy kháng chiến và lật đổ triều đình bất lực, tay sai. Khi ta nói đến các bậc anh hùng áo vải thì đấy là những người từ dân chúng tự động nổi lên.

Ngày nay, sự thể đã khác vì vậy ta mới nói đến cái nợ.

Đảng Cộng sản tự xưng là từ nhân dân mà ra, ngày nay đang triệt phá tinh thần yêu nước của người dân và trừng phạt những ai dám lên tiếng chống lại thái độ ngang ngược và sự bành trướng của Trung Quốc. Việc Bắc Kinh có tham vọng bành trướng là sự thể khách quan, việc các nước xử trí ra sao trước áp lực ấy là bài toán chủ quan của từng nước.

Nếu chúng ta có một chính quyền tự do và dân chủ, thì Việt Nam vẫn gặp hiểm họa của Trung Quốc và bị còn nặng hơn Thái Lan hay Mã Lai Á, Phi Luật Tân vì giáp giới với xứ này. Nhưng với một chính quyền tự do dân chủ, Việt Nam đã ứng xử khác và chắc chắn là hữu hiệu hơn. Chúng ta có thể thảo luận về giả thuyết ấy cho tương lai chứ hiện tại thì chuyện đó không có.

Hiện tại thì ta đang có một chính quyền Cộng sản bị lệ thuộc Bắc Kinh ở ngay thủ đô Hà Nội. Vần đề không đơn giản là ta có nên chống cộng hay không, mà là Việt Nam có thể tồn tại không. Vì Chính quyền Hà Nội là cánh tay nối dài của Bắc Kinh và là cánh tay đàn áp dân Việt ở trong nước. Vấn đề Trung Quốc của Việt Nam vì vậy nằm tại Hà Nội.

Bước đầu của việc ứng phó với Trung Quốc phải được giải quyết tại Hà Nội.

Việc giải quyết ấy không dễ, nhưng phải khởi đi từ một thái độ minh bạch là cho dư luận thế giới thấy rằng người Việt Nam không chấp nhận những quyết định tai hại của lãnh đạo Hà Nội.

Những đòi hỏi như Hà Nội phải công bố các hiệp ước về biên giới lãnh thổ và lãnh hải và phải nghe ý dân về việc khai thác các quặng bauxite tại Cao nguyên Trung phần cũng là cần thiết để mọi người trong cuộc, từ lãnh đạo Bắc Kinh tới Hà Nội hay chủ đầu tư quốc tế cùng biết là người Việt không đồng ý với các quyết định ấy. Trong mọi tính toán của thiên hạ, từ địa dư chiến lược tới đầu tư kinh tế, những người hữu trách đều phải chú ý đến ý kiến và thái độ của người dân ở tại chỗ, nếu không, kế hoạch sẽ bị trở ngại, các dự án có khi thất bại..."

Đọc tiếp tại vietbao

Nguyễn Xuân Nghĩa

Đọc thêm:
http://www.bauxitevietnam.info/

http://www.bauxitevietnam.info/forum/memberlist.php?mode=leaders