Saturday, September 1, 2012

CSVN

Cậu Bảy hiến kế

Trích đoạn

Tày Mạnh Đức mừng mừng tủi tủi đưa tay quẹt mồ hôi trán rồi bước lại châm thêm trà đặng dâng lên Cậu Bảy mà bái làm Bí sư. Đột nhiên, Mạnh Đức ngừng tay, quay lại ra chiều lo lắng, hỏi:

- Nãy giờ Cậu nói cái kế an dân nhưng còn mối họa phương bắc thì không thấy Cậu đề cập tới?

Cậu Bảy mỉm cười đáp:

- Tôi nào đã quên mối lo ấy. Lịch sử dân tộc ta cho thấy rằng khi nào cả nước một lòng thì tụi Tàu chẳng thể làm gì nổi. Khi ta khá lên như thằng Nhựt Bổn thì ta há sợ gì nó hay sao, lúc đó ta sẽ theo vua Quang Trung đòi lại đất Lưỡng Quảng luôn một thể.

- Đòi cái của nợ đó làm chi Cậu, dân vùng đó đông và nghèo, nuôi mệt lắm.

- Chuyện nhỏ! Mình đòi xong rồi làm vài vụ nạn kiều nữa là nó đi sạch.

- Xin Cậu đừng châm biếm tôi tội nghiệp. Tôi đã biết lỗi.

Cậu Bảy nghe nói cười xả lả, thái độ rất độ lượng làm Mạnh Đức mừng rỡ cười theo, không khí rất vui vẻ thân mật. Nhưng chỉ một lát sau Mạnh Đức lại hỏi với giọng đầy âu lo:

- Thưa Cậu, kế Cậu nói đó tuy hay nhưng cần thời gian mà cái họa Tàu thì cấp bách lắm.

- Có gì mà cấp bách?

- Thì vừa rồi Cậu có nói cái dã tâm của thằng Hồ Cẩm Đào nó muốn qua phá cái lăng phụ thân tôi, bộ Cậu quên hay sao?

Cậu Bảy vì đặt chuyện nên quên phứt nhưng nhanh trí nói:

- Việc ấy tôi đã tiên liệu, đã có sẵn mưu kế nhưng không biết ông Bí có khứng dùng tới chăng?

- Kế gì mà lui được quân Tàu mà tôi lại không khứng?

Cậu Bảy nhìn quanh ra chiều bí mật lắm, như sợ ai nghe lén, rồi móc túi lấy cây viết ghi vào lòng bàn tay chữ "F" thật đậm rồi nhích lại gần xòe tay ra cho Mạnh Đức xem. Mạnh Đức thoạt nhìn hơi ngạc nhiên, rồi nét mặt hơi biến sắc, quay lại nói:

- Sao Cậu Bảy khinh tôi thái quá. Việc hệ trọng sao dùng lời tục tiểu?

- Tôi nào dám. Sao ông Bí lại nghĩ như thế?

- Xin Cậu đưng khinh tôi dốt tiếng Anh. Trước khi đi Mỹ năm ngoái anh sáu Khải đi học lớp Anh văn cấp tốc và có rủ tôi đi học cho vui, mà như Cậu biết đó, anh Sáu học mỗi chữ "F" mà thôi thành ra tôi rành chữ này lắm.

- Khá khen ông Bí giỏi tiếng Anh, coi bộ không kém ông chủ báo Thanh niên, nhưng xin chớ nên hiểu lầm. Chữ F này là viết tắt của chữ FIRE, nghĩa là lửa, chữ Hán gọi là Hỏa, chớ không dính dấp gì đến ngón tay giữa. Ấy là tôi muốn bắt chước Khổng Minh dùng kế hỏa công phá Tào trong trận Xích bích đó.

- Thời nay mà dùng cái kế đó coi bộ không hay, dễ gây cháy rừng lắm.

- Ông Bí chưa hiểu ý tôi. Mình đốt có chút xíu chớ nhiều nhặng gì. Tôi nghe trong di chúc thật của người, lịnh nghiêm cũng muốn sau khi chết thì hỏa thiêu cho đỡ tốn đất mà lại sạch sẽ. Vậy thì ông Bí một công hai việc. Một mặt thiêu xác của người rồi đem tro gởi vào trong chùa để vong linh người sớm được siêu thoát. Ông Bí cũng biết đạo lý người mình ai cũng muốn khi chết được mồ yên mả đẹp. Nay nỡ nào để thi hài của người bị kéo lên kéo xuống mãi, thiên hạ tới xem như đi coi xiếc, lại là cái cớ cho bị người đời dè xiểm. Vậy thì ta trước theo ý nguyện của người, sau lấy đó làm kế hoãn binh. Làm được như vậy thì một mặt ông Bí tròn đạo làm con trả hiếu cho cha mẹ; mặt khác lão Cẩm Đào cũng hả giận mà lui binh. Thiệt là nhất cử lưỡng tiện! Ấy chính là:

fire2.jpg
Muốn chận Hồ Cẩm Đào
Chẳng cần động binh đao
Khỏi cần phải đào hào
Chỉ cần một mồi lửa
Ba đình thành Sạn đạo
Ấy thật là mưu cao

 
Mạnh Đức nghe có lý trong bụng cũng xiêu, nhưng hỏi lại:

- Thiêu thì cũng phải, nhưng nỡ nào đem nhúm tro tàn nộp cho Cẩm Đào, lỡ y làm ô uế thì tội lắm.

- Dễ ợt! Tôi đã tiên liệu cả. Tro của cụ thì gởi chùa rồi cứ tìm một con chồn hôi cho to rồi đem thiêu lấy nắm tro qua dâng cho y là xong.

- Nếu tụi nó thử DNA thì làm sao?

Cậu Bảy cười xòa đáp:

- Lịnh nghiêm trên danh nghĩa làm gì có con cháu thi lấy gì mà thử DNA. Nhưng nếu ông Bí lo xa thì kỳ vài cục ghét bỏ chung vào hủ tro đó cũng đặng.

Mạnh Đức cả mừng khen: "Thật là diệu kế, còn hơn cả Gia-cát thiệt nữa đó!". Nói rồi liền bày tiệc khoản đãi Cậu Bảy rất hậu. Ăn uống no say rồi lại có hát karaoke đến khuya mới nghỉ.

Ngày hôm sau Cậu Bảy từ giã trở về Mỹ. Mạnh Đức cầm lại mãi không đặng; Cậu Bảy một mực tư chối, nói:

- Năm dài tháng rộng mà ông Bí lo gì. Tôi cần phải về vì còn mấy cái hợp đồng cắt cỏ chưa hết hạn phải lo cho xong.

- Ba cái vụ lẻ tẻ Cậu xù cũng được. Báu gì!

- Đâu được! Nói vậy nghe sao phải. Mình hứa thì phải giữ lời, dù là lớn hay nhỏ.

Mạnh Đức nghe nói hổ ngươi bèn tỏ lời xin lỗi rồi cùng Văn Nhọn thân hành tiễn Cậu Bảy ra phi trường.

Khi về đến nhà Mobay chạy ra mừng rỡ đón tiếp:

- Hú hồn! Mừng cho chàng đặng bình yên trở về. Còn việc du thuyết kết quả ra sao?

- Mấy ảnh cũng có quan tâm lắng nghe và đã hứa...

- Mèn ơi! Việt cộng mà hứa thì chàng ráng sống thêm chừng vài mươi cái kế hoạch ngũ niên nữa để biết kết quả!


Đọc hết toàn bài :

Caubay
San Diego Aug 25, 2006
@caubay/dcvblogs