Người đi người về
Ngày 30 tháng tư năm 1975 chiến tranh kết thúc, chấm dứt Nam – Bắc phân tranh, một cuộc chiến gây nhiều tranh cãi vì tên gọi của nó và dường như cho đến ngày hôm nay vẫn chưa thống nhất tên gọi cho cuộc chiến hai mươi năm, 1954 – 1975 đẫm máu này. Người cho là nội chiến, người bảo là chiến tranh ý thức hệ, người dè dặt nói cuộc chiến tự vệ, người hùng hổ tuyên bố cuộc chiến thần thánh chống Mỹ cứu nước!
Cũng kể từ một ngày của năm 1975 đã có hàng chục vạn người Việt Nam vượt biên, vượt biển bỏ nước ra đi, kéo dài theo nhiều năm sau đó, con số lên đến hàng triệu người bằng nhiều phương tiện thô sơ của ghe, thuyền nhỏ bé mong manh vượt đại dương, đến đôi chân thiếu ăn ốm đói băng rừng vượt suối tìm về miền đất hứa của tự do và đoàn người tội nghiệp đó đã bị chính quyền “nhân danh” cách mạng phỉ báng, nhục mạ là phản quốc, đĩ điếm ma cô, tay sai, lười lao động chạy theo kiếm bơ thừa sữa cặn của đế quốc Mỹ… cùng nhiều từ ngữ hằn học, hận thù khác.
Cho đến hôm nay gần bốn mươi năm được “đảng, nhà nước” gọi là giải phóng, là hòa bình thống nhất đất nước, với danh xưng nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam liên tục tuyên bố thắng lợi, thành công này đến thắng lợi, thành công khác, nào là xây dựng xã hội ưu việt, nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa, một chế độ tốt đẹp, nhân quyền được thực thi trong thực tế, tự do dân chủ vạn lần hơn! Thế nhưng, hiện nay vẫn còn người mưu tìm đường bỏ nước ra đi, rời xa nơi chốn nuôi mình khôn lớn? Người đi qua đường hôn nhân “thật lẫn giả”, người đi làm cô dâu nước ngoài, người đi xuất khẩu lao động, đi du lịch tìm cơ hội trốn ở lại và con cháu quan chức nhà nước, đại gia đỏ đi du học, không muốn quay về, muốn ở lại các nước tự do, tư bản giãy chết… ngày càng đông và rất phổ biến!
Nhớ lại mấy chục năm trước trong thời gian sôi động của vượt biên, vượt biển, nhiều người rỉ tai nhau “cây cột đèn có chân nó cũng đi” nghĩa là không còn ai tha thiết ở lại. Vậy mà vẫn có những con người kiêu hùng, bất khuất biểu hiện thái độ không tầm thường, đã đến bến bờ tư do, được hưởng “bơ thừa sữa cặn” lại vượt biên, vượt biển “ngược” trở về quê hương qua nhiều đợt, nhiều tổ chức đấu tranh khác nhau, chuyển lửa niềm tin và hy vọng cho những người còn ở lại. Những con người bình thường nhưng có hành động phi thường đã trả giá cho khát vọng tự do của dân tộc bằng máu, bằng mạng sống của chính mình như Trần Văn Bá, Hồ Thái Bạch, Lê Quốc Quân (em Lê Quốc Túy), Hoàng Cơ Minh, Lê Hồng, Dương Văn Tư, Võ Hoàng (nhà văn đi kháng chiến) Nguyễn Văn Lộc, Vũ Hoài Khôi… hay chung thân khổ sai hoặc nhiều năm tù trong các trại tù khắc nghiệt dã man của cộng sản như Nguyễn Hữu Cầu, Nguyễn Văn Trại (chết trong tù), Trương Văn Sương (tù chung thân và chết trong tù), Võ Đại Tôn…V.V..
Đến hôm nay, hàng triệu người bỏ nước ra đi năm xưa đem mạng sống mình đổi lấy tự do đa số đã ổn định cuộc sống nơi xứ người, con cái đã thành đạt và cái quý nhất là tự do, họ đã được hưởng nhiều hơn mong đợi. Với điều kiện sống tốt như thế, họ có thể an nhiên, nhắm mắt bịt tai thụ hưởng những gì mình có được, không cần nghe, không cần nhớ, không cần biết đến bên kia bờ đại dương có một nước Việt Nam hình cong chữ S, từ Ải Nam Quan đến mủi Cà Mau có người thân yêu, có bạn bè, có đồng bào ruột thịt, vẫn còn quằn mình cam chịu cảnh bất công, độc tài áp bức của bạo quyền cộng sản.
Nhưng không họ không quên, họ vẫn nhớ giòng sông nhỏ cây cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi, có bà mẹ quê một nắng hai sương với gánh hàng rong trĩu nặng hai đầu như gánh cả quê hương… Có một cái gì đó rất thiêng liêng kết dính vào hai chữ Việt Nam để những người con xa quê, lưu lạc bốn phương trời vẫn cảm thấy nhói đau khi đồng bào bị cướp đất, cướp nhà cách bất công, vẫn dâng trào phẫn nộ khi chủ nhân nước ngoài “vào nhà” xúc phạm, sỉ nhục dân tộc Việt Nam, vẫn sục sôi căm giận đảng cộng sản Việt Nam yếu hèn nhượng bán đất, biển, đảo cho giặc thù phương Bắc.
Hàng hàng, lớp lớp người bỏ nước ra đi năm xưa, số đông cá nhân thầm lặng, sống nhẫn nhục xây dựng tương lai trên quê hương thứ hai, nhưng không thiếu tình yêu thương đồng bào, trong lòng ngập tràn tình yêu nước nồng nàn bỏng cháy và không ngần ngại lên tiếng khi Tổ Quốc lâm nguy.
Trong thời gian dài không ngưng nghỉ có trên ba mươi năm đã có nhiều người về thầm lặng đóng góp phần nhỏ của mình cho quê hương qua nhiều cách khác nhau. Điển hình cho lớp người thầm lặng đó, gần đây có gia đình gồm bà mẹ cùng hai cô con gái sống ở Đức Quốc, bạn thanh niên sống ở Hoa Kỳ và một số người sống khắp nơi trên thế giới tự do đã trở về sát cánh cùng đồng bào mình xuống đường bày tỏ lòng yêu nước. Những cá nhân yêu nước thầm lặng này đã bay nửa vòng trái đất về Hà Nội, Sài Gòn để góp mặt, góp phần nhỏ của mình cùng những người yêu nước xuống đường biểu tình chống Trung Quốc bành trướng, xâm chiếm biển đảo Việt Nam trong những ngày Chủ nhật rực lửa đấu tranh.
Thế gia đình “Việt kiều” ở Đức và bạn thanh niên ở Hoa Kỳ điển hình có như bộ máy tuyên truyền gán ghép, như nhà nước từng gán ghép những người không chấp nhận chế độ cai trị bạo ngược cộng sản, là thành phần “phản động”, “thế lực thù địch” mang nặng lòng thù hận muốn lật đổ nhà nước, dựng lại nước Việt Nam Cộng Hòa để trả thù, để kiếm chức kiếm quyền, cướp quyền cộng sản cai trị Việt Nam? Chắc chắn gia đình Việt kiều Đức và bạn thanh niên kia, thậm chí những cá nhân đã từng góp phần xương máu, phục vụ, sống trong chế độ Việt Nam Cộng Hòa không có tham vọng đó, vì họ biết mình là ai, làm được gì cho con người, đất nước Việt Nam hôm nay!
Lời nói đó của nhà nước cộng sản Việt Nam mới thật sự là vu khống nói xấu, là xuyên tạc bịa đặt bởi những người đã được sống trong các nước dân chủ văn minh thượng tôn luật pháp. Họ có tất cả, từ cơm ăn áo mặc, tự do dân chủ đến nhân phẩm, nhân quyền đều được tôn trọng, bảo vệ. Họ không có nhu cầu nào khác để đấu tranh, ngoài tình yêu nước và tình nghĩa đồng bào còn ở lại. Họ lên tiếng vì trong lòng của người con Việt Nam xa xứ còn có đồng bào, có quê hương Việt Nam mến yêu nằm bên kia biển. Họ đấu tranh miệt mài vì đồng bào của mình chưa được hưởng những quyền tự do căn bản, chưa được hưởng quyền làm người mà những con người trong đó có họ, ở các nước dân chủ được hưởng. Họ đấu tranh xây dựng nền tảng dân chủ cho đất nuớc, cho dân tộc trường tồn chứ không đấu tranh cho tham vọng cá nhân, nếu có chỉ là số nhỏ không đáng quan tâm. Lẽ khác, họ biết trong thể chế chính trị dân chủ tham vọng cá nhân không thể muốn là được, không thể muốn làm gì thì làm, mọi chức vụ, quyền hạn đều theo luật pháp, theo bầu cử tự do có giám sát, theo ý chí, nguyện vọng của toàn dân và không ai có thể đứng trên hoặc đứng ngoài nó.
Tất cả những điều mà “chính quyền cách mạng” tuyên truyền giáo dục lớp người sinh ra lớn lên sau cuộc chiến Bắc-Nam, về những người bỏ nước ra đi, về chế độ tay sai, ngụy quân ngụy quyền xấu xa ở miền Nam dần lộ rõ, nhờ kỹ thuật thông tin hiện đại nên người dân tiếp cận được nhiều nguồn thông tin và cũng từ đó người ở lại bắt đầu hiểu được tấm lòng của người gạt nước mắt bỏ nước ra đi năm xưa, họ bị phỉ báng, nhục mạ “phản động, phản quốc, tay sai, bán nước”. Giờ người dân đã hiểu ai phản động, phản quốc, tay sai, bán nước?
Giờ đây trên dưới bốn mươi năm năm trôi qua có người đi có người về, có người về trong tổ chức đấu tranh chuyên nghiệp cũng có người về với tình yêu nước nồng nàn tự phát từ con tim chân chính, người về có nhiều cá nhân có tên tuổi đi vào lịch sử cũng không ít người dũng cảm vô danh đã âm thầm nằm xuống vĩnh viễn cho đất mẹ hồi sinh.
Ngày nay trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng của tổ quốc, những người con hào hùng, dũng cảm ở lại, đứng lên vượt qua nỗi sợ hãi xuống đường lên tiếng cảnh báo hiểm họa ngoại xâm. Bên cạnh đó, cũng đã có con, cháu lớp người ra đi năm xưa không kiêng dè bảo lửa, trở về tiếp sức.
Người về như lời khẳng định những người con lưu lạc khắp nơi trên thế giới luôn dõi theo, luôn đồng hành, luôn đứng bên cạnh những người con yêu nước dũng cảm còn ở lại đấu tranh cho một nước Việt Nam tự do, dân chủ, nhân quyền. Người về để làm nhân chứng sống cho sự thật lịch sử ai phản động phản quốc, ai tay sai bán nước? Người về để tiếp lửa đấu tranh cho trái tim yêu nước rực sáng niềm tin cho một tương lai tươi sáng trong lòng những người con đất Việt còn mang hồn Việt.
Cũng kể từ một ngày của năm 1975 đã có hàng chục vạn người Việt Nam vượt biên, vượt biển bỏ nước ra đi, kéo dài theo nhiều năm sau đó, con số lên đến hàng triệu người bằng nhiều phương tiện thô sơ của ghe, thuyền nhỏ bé mong manh vượt đại dương, đến đôi chân thiếu ăn ốm đói băng rừng vượt suối tìm về miền đất hứa của tự do và đoàn người tội nghiệp đó đã bị chính quyền “nhân danh” cách mạng phỉ báng, nhục mạ là phản quốc, đĩ điếm ma cô, tay sai, lười lao động chạy theo kiếm bơ thừa sữa cặn của đế quốc Mỹ… cùng nhiều từ ngữ hằn học, hận thù khác.
Cho đến hôm nay gần bốn mươi năm được “đảng, nhà nước” gọi là giải phóng, là hòa bình thống nhất đất nước, với danh xưng nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam liên tục tuyên bố thắng lợi, thành công này đến thắng lợi, thành công khác, nào là xây dựng xã hội ưu việt, nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa, một chế độ tốt đẹp, nhân quyền được thực thi trong thực tế, tự do dân chủ vạn lần hơn! Thế nhưng, hiện nay vẫn còn người mưu tìm đường bỏ nước ra đi, rời xa nơi chốn nuôi mình khôn lớn? Người đi qua đường hôn nhân “thật lẫn giả”, người đi làm cô dâu nước ngoài, người đi xuất khẩu lao động, đi du lịch tìm cơ hội trốn ở lại và con cháu quan chức nhà nước, đại gia đỏ đi du học, không muốn quay về, muốn ở lại các nước tự do, tư bản giãy chết… ngày càng đông và rất phổ biến!
Nhớ lại mấy chục năm trước trong thời gian sôi động của vượt biên, vượt biển, nhiều người rỉ tai nhau “cây cột đèn có chân nó cũng đi” nghĩa là không còn ai tha thiết ở lại. Vậy mà vẫn có những con người kiêu hùng, bất khuất biểu hiện thái độ không tầm thường, đã đến bến bờ tư do, được hưởng “bơ thừa sữa cặn” lại vượt biên, vượt biển “ngược” trở về quê hương qua nhiều đợt, nhiều tổ chức đấu tranh khác nhau, chuyển lửa niềm tin và hy vọng cho những người còn ở lại. Những con người bình thường nhưng có hành động phi thường đã trả giá cho khát vọng tự do của dân tộc bằng máu, bằng mạng sống của chính mình như Trần Văn Bá, Hồ Thái Bạch, Lê Quốc Quân (em Lê Quốc Túy), Hoàng Cơ Minh, Lê Hồng, Dương Văn Tư, Võ Hoàng (nhà văn đi kháng chiến) Nguyễn Văn Lộc, Vũ Hoài Khôi… hay chung thân khổ sai hoặc nhiều năm tù trong các trại tù khắc nghiệt dã man của cộng sản như Nguyễn Hữu Cầu, Nguyễn Văn Trại (chết trong tù), Trương Văn Sương (tù chung thân và chết trong tù), Võ Đại Tôn…V.V..
Đến hôm nay, hàng triệu người bỏ nước ra đi năm xưa đem mạng sống mình đổi lấy tự do đa số đã ổn định cuộc sống nơi xứ người, con cái đã thành đạt và cái quý nhất là tự do, họ đã được hưởng nhiều hơn mong đợi. Với điều kiện sống tốt như thế, họ có thể an nhiên, nhắm mắt bịt tai thụ hưởng những gì mình có được, không cần nghe, không cần nhớ, không cần biết đến bên kia bờ đại dương có một nước Việt Nam hình cong chữ S, từ Ải Nam Quan đến mủi Cà Mau có người thân yêu, có bạn bè, có đồng bào ruột thịt, vẫn còn quằn mình cam chịu cảnh bất công, độc tài áp bức của bạo quyền cộng sản.
Nhưng không họ không quên, họ vẫn nhớ giòng sông nhỏ cây cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi, có bà mẹ quê một nắng hai sương với gánh hàng rong trĩu nặng hai đầu như gánh cả quê hương… Có một cái gì đó rất thiêng liêng kết dính vào hai chữ Việt Nam để những người con xa quê, lưu lạc bốn phương trời vẫn cảm thấy nhói đau khi đồng bào bị cướp đất, cướp nhà cách bất công, vẫn dâng trào phẫn nộ khi chủ nhân nước ngoài “vào nhà” xúc phạm, sỉ nhục dân tộc Việt Nam, vẫn sục sôi căm giận đảng cộng sản Việt Nam yếu hèn nhượng bán đất, biển, đảo cho giặc thù phương Bắc.
Hàng hàng, lớp lớp người bỏ nước ra đi năm xưa, số đông cá nhân thầm lặng, sống nhẫn nhục xây dựng tương lai trên quê hương thứ hai, nhưng không thiếu tình yêu thương đồng bào, trong lòng ngập tràn tình yêu nước nồng nàn bỏng cháy và không ngần ngại lên tiếng khi Tổ Quốc lâm nguy.
Trong thời gian dài không ngưng nghỉ có trên ba mươi năm đã có nhiều người về thầm lặng đóng góp phần nhỏ của mình cho quê hương qua nhiều cách khác nhau. Điển hình cho lớp người thầm lặng đó, gần đây có gia đình gồm bà mẹ cùng hai cô con gái sống ở Đức Quốc, bạn thanh niên sống ở Hoa Kỳ và một số người sống khắp nơi trên thế giới tự do đã trở về sát cánh cùng đồng bào mình xuống đường bày tỏ lòng yêu nước. Những cá nhân yêu nước thầm lặng này đã bay nửa vòng trái đất về Hà Nội, Sài Gòn để góp mặt, góp phần nhỏ của mình cùng những người yêu nước xuống đường biểu tình chống Trung Quốc bành trướng, xâm chiếm biển đảo Việt Nam trong những ngày Chủ nhật rực lửa đấu tranh.
Thế gia đình “Việt kiều” ở Đức và bạn thanh niên ở Hoa Kỳ điển hình có như bộ máy tuyên truyền gán ghép, như nhà nước từng gán ghép những người không chấp nhận chế độ cai trị bạo ngược cộng sản, là thành phần “phản động”, “thế lực thù địch” mang nặng lòng thù hận muốn lật đổ nhà nước, dựng lại nước Việt Nam Cộng Hòa để trả thù, để kiếm chức kiếm quyền, cướp quyền cộng sản cai trị Việt Nam? Chắc chắn gia đình Việt kiều Đức và bạn thanh niên kia, thậm chí những cá nhân đã từng góp phần xương máu, phục vụ, sống trong chế độ Việt Nam Cộng Hòa không có tham vọng đó, vì họ biết mình là ai, làm được gì cho con người, đất nước Việt Nam hôm nay!
Lời nói đó của nhà nước cộng sản Việt Nam mới thật sự là vu khống nói xấu, là xuyên tạc bịa đặt bởi những người đã được sống trong các nước dân chủ văn minh thượng tôn luật pháp. Họ có tất cả, từ cơm ăn áo mặc, tự do dân chủ đến nhân phẩm, nhân quyền đều được tôn trọng, bảo vệ. Họ không có nhu cầu nào khác để đấu tranh, ngoài tình yêu nước và tình nghĩa đồng bào còn ở lại. Họ lên tiếng vì trong lòng của người con Việt Nam xa xứ còn có đồng bào, có quê hương Việt Nam mến yêu nằm bên kia biển. Họ đấu tranh miệt mài vì đồng bào của mình chưa được hưởng những quyền tự do căn bản, chưa được hưởng quyền làm người mà những con người trong đó có họ, ở các nước dân chủ được hưởng. Họ đấu tranh xây dựng nền tảng dân chủ cho đất nuớc, cho dân tộc trường tồn chứ không đấu tranh cho tham vọng cá nhân, nếu có chỉ là số nhỏ không đáng quan tâm. Lẽ khác, họ biết trong thể chế chính trị dân chủ tham vọng cá nhân không thể muốn là được, không thể muốn làm gì thì làm, mọi chức vụ, quyền hạn đều theo luật pháp, theo bầu cử tự do có giám sát, theo ý chí, nguyện vọng của toàn dân và không ai có thể đứng trên hoặc đứng ngoài nó.
Tất cả những điều mà “chính quyền cách mạng” tuyên truyền giáo dục lớp người sinh ra lớn lên sau cuộc chiến Bắc-Nam, về những người bỏ nước ra đi, về chế độ tay sai, ngụy quân ngụy quyền xấu xa ở miền Nam dần lộ rõ, nhờ kỹ thuật thông tin hiện đại nên người dân tiếp cận được nhiều nguồn thông tin và cũng từ đó người ở lại bắt đầu hiểu được tấm lòng của người gạt nước mắt bỏ nước ra đi năm xưa, họ bị phỉ báng, nhục mạ “phản động, phản quốc, tay sai, bán nước”. Giờ người dân đã hiểu ai phản động, phản quốc, tay sai, bán nước?
Giờ đây trên dưới bốn mươi năm năm trôi qua có người đi có người về, có người về trong tổ chức đấu tranh chuyên nghiệp cũng có người về với tình yêu nước nồng nàn tự phát từ con tim chân chính, người về có nhiều cá nhân có tên tuổi đi vào lịch sử cũng không ít người dũng cảm vô danh đã âm thầm nằm xuống vĩnh viễn cho đất mẹ hồi sinh.
Ngày nay trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng của tổ quốc, những người con hào hùng, dũng cảm ở lại, đứng lên vượt qua nỗi sợ hãi xuống đường lên tiếng cảnh báo hiểm họa ngoại xâm. Bên cạnh đó, cũng đã có con, cháu lớp người ra đi năm xưa không kiêng dè bảo lửa, trở về tiếp sức.
Người về như lời khẳng định những người con lưu lạc khắp nơi trên thế giới luôn dõi theo, luôn đồng hành, luôn đứng bên cạnh những người con yêu nước dũng cảm còn ở lại đấu tranh cho một nước Việt Nam tự do, dân chủ, nhân quyền. Người về để làm nhân chứng sống cho sự thật lịch sử ai phản động phản quốc, ai tay sai bán nước? Người về để tiếp lửa đấu tranh cho trái tim yêu nước rực sáng niềm tin cho một tương lai tươi sáng trong lòng những người con đất Việt còn mang hồn Việt.
Lê Nguyễn