Thursday, October 21, 2010

songchi's blog


Câu chuyện của Blogger Điếu Cày.

Audio bbc.co.uk


Cộng đồng blogger vừa quyết định chọn ngày 19.10 làm ngày blogger Việt Nam. Đó cũng là ngày mà blogger Điếu Cày tức anh Nguyễn Văn Hải tức nhà báo tự do Hoàng Hải mãn hạn 30 tháng tù vì tội “trốn thuế”, từ một bản án hoàn toàn được ngụy tạo bởi luật pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Sự thật ai cũng biết blogger Điếu Cày bị bắt vì những hành động chứng tỏ lòng yêu nước và tinh thần công dân đầy trách nhiệm của mình: trên trang blog cá nhân cũng như trên trang blog Dân báo do anh và nhóm Câu lạc bộ Nhà báo tự do lập nên, anh đã viết những bài đòi tự do ngôn luận, tự do báo chí, đòi công lý cho dân oan và nhất là về vấn đề Hoàng Sa Trường Sa; anh đã tham gia cùng với sinh viên học sinh biểu tình phản đối Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa Trường Sa vào tháng 12.2007 trước Tòa Tổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Sài Gòn và sau đó, cùng với nhóm CLBNBTD và một số văn nghệ sĩ biểu tình trước Nhà hát thành phố vào ngày 19.1.2008-ngày mà 34 năm trước Hoàng Sa đã bị mất vào tay Trung Cộng. Anh bị bắt còn bởi vì vào thời điểm đó, việc cùng bạn bè lập nên một nhóm CLBNBTD để viết về những điều bất công, sai trái trong xã hội là một cái gai đối với nhà cầm quyền Việt Nam. Nhà nước Việt Nam không chấp nhận mọi sự tụ tập thành nhóm dù cái nhóm đó chỉ có năm bảy con người, với hai bàn tay không, không có bất cứ một âm mưu chính trị, hoạt động nào ngoại trừ…viết bài trên blog!

Trường hợp của Điếu Cày càng “đáng tội” hơn trong mắt của nhà cầm quyền vì anh là người sinh ra và trưởng thành hoàn toàn trong môi trường của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, không những thế, anh từng là bộ đội. Song họ không hiểu rằng chính vì vậy mà người cựu chiến binh Nguyễn Văn Hải càng không thể chấp nhận cảnh một phần lãnh thổ lãnh hải của cái đất nước mà anh đã góp phần nhỏ bé của mình để bảo vệ lại mất vào tay nước khác trong khi nhà cầm quyền tịnh không dám hó hé, cũng như cái xã hội mà anh cùng bao nhiêu người lính khác từng đổ máu xương xây đắp nay lại tồn tại quá nhiều bất công, phi lý, xấu xa. Anh đã phản tỉnh. Như nhiều người đi trước anh, cùng thời với anh và ngày càng nhiều hơn những người thuộc các thế hệ sinh sau anh, đã phản tỉnh.
Điếu Cày là blogger Việt Nam đầu tiên bị bắt và kết án tù dài hạn: 30 tháng. Ngoài ra, anh còn bị phạt một tỷ đồng tiền Việt Nam về tội truy thu thuế (mà lẽ ra công ty mắt kính Sài Gòn thuê nhà anh mới phải nộp vì theo hợp đồng cam kết thì bên công ty này phải chịu trách nhiệm đóng thuế!), bị nhà nước tịch thu một căn hộ ở quận 1 trong thời gian anh bị tù đày, người vợ cũ và cả hai con của anh thì thường xuyên bị công an xách nhiễu đủ mọi cách. Đó là cái giá mà một blogger ở Việt Nam phải trả cho sự quả cảm và lòng yêu nước của mình!

Vụ bắt Điếu Cày là một sự răn đe mạnh mẽ đầu tiên với giới blogger.

Trong hai năm rưỡi qua, khi Điếu Cày đang phải ngồi trong tù, chắc anh cũng không ngờ rằng cộng đồng blogger Việt Nam vẫn tiếp tục phát triển và lớn mạnh hơn rất nhiều. Khi dịch vụ blog Yahoo!360 bị đóng cửa vào tháng 7.2009, nhiều người bi quan đã nghĩ rằng tiếng nói của giới blogger Việt Nam sẽ yếu đi vì mạnh ai nấy "dời nhà" về những chỗ khác nhau, nào Yahoo! 360plus , Multiply, Blogspot, Wordpress, Facebook, Twitter v.v… Nhưng tiếng nói của các blogger-những nhà dân báo không tắt đi mà ngược lại, đã thực sự trở thành một luồng thông tin phản biện đa dạng, nhanh nhạy, sắc sảo, phản ánh muôn mặt đời sống chính trị xã hội văn hóa của Việt Nam. Và trong nhiều trường hợp, tiếng nói của họ thực sự có sức mạnh đến nỗi nhà nước Việt Nam buộc lòng phải thay đổi, chỉnh sửa một số vụ việc cụ thể. Tuy nhiên, cũng chính vì vậy mà những cuộc đàn áp giới blogger đã thường xuyên diễn ra trong thời gian qua dưới nhiều hình thức khác nhau: từ đánh sập các trang blog, xách nhiễu, gây khó dễ trong công ăn việc làm, cuộc sống cá nhân cho đến bắt giữ một ngày, năm mười ngày…
Cho đến giờ phút này, thời điểm của năm 2010, giới blogger Việt Nam hoàn toàn có thể tự hào về sự phát triển cũng như những gì mình đã, đang và sẽ đóng góp cho quá trình dân chủ hóa Việt Nam.
Trong khi đó thì người tù đầu tiên của giới blogger đã đến ngày mãn hạn tù. Gia đình, bạn bè đang chuẩn bị mừng anh trở về thì nhà nước Việt Nam trở mặt, quyết định giam giữ anh thêm với tội danh “Tuyên truyền chống phá nhà nước Việt Nam”-cái “tội” mà hai năm rưỡi trước họ không dám đưa ra khi bắt Điếu Cày vì sợ dư luận.

Một lần nữa, qua những thông tin kịp thời của báo chí “lề trái”, mọi người lại nhìn thấy trò hề của cái gọi là luật pháp ở Việt Nam qua toàn bộ tấn tuồng từ hành hung người cho đến xông vào khám xét ngôi nhà của chị Dương Thị Tân, vợ cũ anh Điếu Cày để mong tìm ra bất cứ cái gì có thể ghép tội anh. Điều khôi hài nhất của tấn tuồng này là hai năm rưỡi qua anh Hải ngồi trong tù có ở nhà đâu mà có cái gì để khám xét, chưa kể nếu anh có ở nhà thì trên thực tế ngôi nhà này cũng không phải là nơi ở của anh Hải. Nhưng ở Việt Nam thì đừng bao giờ ngạc nhiên trước bất cứ việc làm nào của công an cho đến chính quyền!
Khi Nhật Bản-Trung Quốc xảy ra vụ va chạm tàu ở quần đảo Sensaku vừa qua, nhân dân hai nước rầm rộ biểu tình phản đối lẫn nhau và cả hai nhà nước mặc nhiên chấp nhận cho người dân được quyền lên tiếng!
Trong khi đó thì ở Việt Nam, biểu tình chống Trung Quốc hay viết bài kêu gọi bảo vệ chủ quyền, lãnh thổ lãnh hải thì không được phép, thậm chí bị bắt bớ, cầm tù!

Đôi khi tôi cứ tự hỏi cái nhà nước này, sao đối với nhân dân thì họ hùng hổ đến thế, họ không phải chỉ dùng dao mổ trâu để giết gà mà là dùng dao mổ voi để giết kiến! Qua hàng loạt vụ từ dân oan biểu tình khiếu kiện đất đai, dân công giáo biểu tình đòi lại đất đai của nhà thờ, giáo xứ, giới sinh viên học sinh biểu tình kêu gọi bảo vệ chủ quyền lãnh thổ lãnh hải, giới blogger, giới luật sư, trí thức dùng ngòi bút phản ánh những sự bất công phi lý trong xã hội…cách đối phó, xử lý của nhà nước này vừa cho thấy một sự hùng hổ mạnh tay quá tầm mức của vụ việc, một sự coi thường bất chấp mọi lý lẽ, luật pháp đồng thời bất chấp luôn cái gọi là đạo đức, tính chính danh của một nhà nước khi sử dụng mọi biện pháp chơi bẩn, chơi xấu nếu cần- từ vu khống, bôi nhọ cá nhân, gây khó dễ về mọi mặt trong đời sống cá nhân cho đến hành hung, và kể cả giết người rồi đổ cho là bị đột quỵ hay tự tử! Đã có những trường hợp người dân bị đưa về đồn thầm vấn vì những “tội danh” rất nhỏ như không đội mũ bảo hiểm để rồi sau đó vài tiếng, người nhà được báo đi nhận xác về!

Sao đối với nhân dân thì họ hung hăng, tàn ác, thủ đoạn thế mà đối với kẻ thù xâm chiếm lãnh thổ lãnh hải, bắt bớ ngư dân Việt Nam, và đang có âm mưu lâu dài muốn thôn tính Việt Nam thì họ lại hèn hạ, khiếp nhược, u mê đến thế!

Sự trái ngược đó trong cách ứng xử với dân và với giặc chỉ chứng tỏ một nỗi sợ hãi, thiếu tự tin, thiếu bản lĩnh, thiếu cả tính chính danh của một nhà nước dù có cả bộ máy công an, quân đội, luật pháp…trong tay, điều đó cũng chứng tỏ trong thâm tâm họ-những người đang nắm quyền lãnh đạo đất nước này từ trên xuống dưới biết rõ rằng nhân dân không đứng về phía họ, lẽ phải không thuộc về họ, tương lai cũng không dành cho họ!

Vì nỗi sợ hãi của nhà nước Việt Nam, ngày hôm nay Điếu Cày lại phải ngồi tù thêm không biết là bao lâu, và những người bạn blogger khác cũng phải vào tù cùng với anh, trước mắt là blogger AnhBaSG.
Một việc làm vô ích bởi không thể bắt hàng triệu blogger, phá sập hàng triệu trang blog càng không thể quay ngược trở lại thời kỳ chưa có internet. Điều duy nhất mà họ đã làm được chỉ là khiến cho nỗi căm giận trong lòng nhân dân lớn hơn, sâu sắc hơn và do vậy, tương lai của họ cũng u ám hơn mà thôi!

Song Chi
Nguồn songchi's blog