Những chia sẻ nho nhỏ
Video Bieutinh 5-8-2012

Đến đoạn đường đường Phan Chu Trinh thì có hai công an sắc phục và một an ninh thường phục ra đón đầu ba xe máy chúng tôi lại và đòi bắt giữ anh chị em chúng tôi. Chúng tôi phản đối quyết liệt, yêu cầu họ trình giấy tờ cá nhân và lý do bắt giữ chúng tôi. Tên an ninh thường phục ấp úng không trả lời được và mắt cứ hướng về phía sau lưng chờ người đến “tiếp viện”, trong khi người dân hai bên đường tập trung lại khá đông để xem sự việc. Chúng tôi nhanh chóng lách xe ra khỏi mấy tên an ninh đang bối rối với đám đông và chạy tiếp.
Đến đoạn đường 2-9 gần siêu thị Metro Đà Nẵng, Minh Đức chở Khánh Vy đi trước bị một xe công an thường và một xe cảnh sát 113 chặn lại đòi kiểm tra giấy tờ xe. Hiếu và tôi đi sau cũng bị hai tên công an chặn lại, rút chìa khóa xe đòi bắt giữ chúng tôi. Cô tôi (đi cùng xe với Hiếu) nhào vô giật lại hai chìa khóa xe và chúng tôi nhanh chóng tiến về chỗ Minh Đức và Khánh Vy đang giằng co với hai xe công an. Chúng tôi bị chặn lại vô lý và bất ngờ nên đâm ra giận dữ.

Hôm nay chủ nhật ngày 5 tháng 8, nhiều người biểu tình yêu nước ở Hà Nội đã
bị bắt còn Sài Gòn thì không có biểu tình. Nhà cầm quyền cộng sản cố tình triệt
tiêu các cuộc biểu tình yêu nước còn người dân Việt Namthì còn quá sợ hãi. Những
người yêu nước chúng ta phải làm một que diêm để thắp lên ngọn lửa nhỏ trong
bóng tối sợ hãi dày đặc này!
Tôi là người hay viết về những đề tài lý luận, với văn phong có thể nói là thiện chí, lịch sự và có học. Nhưng nhiều lần tôi tự hỏi: Có bao nhiêu người đọc bài tôi viết? Có bao nhiêu người hiểu được những tâm tư thiện chí mà tôi chuyển tải trong các bài viết? Có bao nhiêu bạn trẻ có thể hiểu rõ bản chất của chế độ độc tài cộng sản Việt Namkhi đọc những bài viết này? Những người có thể tiếp cận với báo mạng tự do là những người đã am hiểu tình hình và có tâm với đất nước. Còn đối với những người cả đời ít khi đọc báo, báo mạng tự do thì càng không, những bài viết của tôi có tác dụng gì? Tôi có thể hiểu khi không ít người chê trách tôi lý luận quá nhiều mà ít có hành động thực tiễn. Hôm nay, xin chia sẻ những dòng này để các bạn hiểu rằng tôi cũng đang cố gắng có nhưng hành động đấu tranh thực tế.
Ngày hôm qua, khi đối phó với an ninh thành phố Đà Nẵng, anh chị em chúng tôi đã tận dụng thời gian để làm những gì có ý nghĩa nhất có thể. Chúng tôi không ngần ngại mắng thẳng vào mặt những tên an ninh với những lời lẽ nặng nề (nhưng không thô tục), tố cáo chế độ bán nước, hô hào về chủ quyền Trường Sa-Hoàng Sa…Về nhà, chúng tôi đã suy nghĩ nhiều, và anh chị em chúng tôi đồng tình với nhau một việc: Trong mọi tình huống bị sách nhiễu, sự phản đối ôn hòa (chỉ có giằng co, không dùng bạo lực) nhưng với lời lẽ tố cáo gay gắt, thu hút sự đồng cảm của người dân xung quanh là việc làm thực sư hữu ích.

Có thể nói, việc phản kháng ngay tại chỗ với an ninh cộng sản có hai tác dụng
tích cực có thể dự đoán: Thứ nhất, trong chế độ công an trị ở Việt Nam hiện nay,
đa số người dân không có thiện cảm với công an, nhưng đối với họ công an là lực
lượng đáng sợ nhất; nên việc mắng vào mặt những tên ác nhân này sẽ thắp dần lên
ngọn lửa Vô úy (dù mong manh) trong tâm thức người dân. Tôi có thể nói, ngày hôm
qua có nhiều người dân hả hê khi nghe chúng tôi mắng an ninh thành phố Đà Nẵng.
Thứ hai, việc mắng họ với những câu chứa thông tin cần thiết như: người dân đóng
thuế để nuôi cả một lực lượng công an đàn áp dân, chế độ hèn với giặc ác với
dân, những thông tin về Trường Sa- Hoàng Sa, về nguy cơ mất nước…có thể đem lại
thông tin tức thì cho người dân về bản chất của chế độ và vấn nạn ngoại xâm của
đất nước và gợi lên trong lòng người dân tâm tình với đất nước mà không cần
những bài vết dài dòng. Đặc biệt, vấn đề Trường Sa-Hoàng Sa là gót chân Achille
của chế độ. Họ rất lúng túng với người dân khi phải đối mặt với chuyện bán nước
rõ ràng của họ. Chúng ta hãy tập trung khai thác điều này.
Khi chúng ta phản đối quyết liệt và tức thì hành động sách nhiễu của an ninh, truyền thông tin hữu ích cho người dân, bày tỏ thái độ nghiêm khắc với an ninh trước sự chứng kiến của đông đảo mọi người, thì giá trị của nó bằng một cuộc biểu tình nho nhỏ. Bởi vậy, mỗi người tranh đấu và yêu nước hãy tận dụng từng tình huống đụng độ cụ thể với an ninh để bày tỏ lòng yêu nước và tố cáo chế độ. Nếu làm được vây, chúng ta có thể biểu tình mọi nơi, mọi lúc, không cần định trước địa điểm và thời gian.
![1292553324_diemquet[1]](http://www.danchimviet.info/wp-content/uploads/2012/08/1292553324_diemquet1.jpg)
Những cuộc biểu tình không chỉ để biểu tỏ lòng yêu nước, gây sức ép cần thiết lên chế độ để họ có những hành động giải quyết trước tình hình biển đảo đất nước bị Trung cộng xâm lăng; mà còn tạo những cơ hội tốt để người dân Việt Namtập sống như những công dân mạnh mẽ. Nhà cầm quyền quá sợ hãi đám đông nên họ tìm mọi cách trấn áp dù những cuộc biểu tình chỉ tập trung những người yêu nước đơn thuần hay có cả những nhân vật đối lập. Trong khi tất cả chúng ta đều căm phẫn lẫn hồi hộp chờ đợi không biết Trung cộng sẽ tiếp tục có những động thái xâm lược nào tiếp theo, và Nhà cầm quyền đang toan tính những gì. Tàu cộng quá nguy hiểm, Việt cộng quá hèn nhát, còn dân ta thì quá sợ hãi. Nhưng đất nước này mất đi, chúng ta, gia đình và con cháu chúng ta sẽ sống ở đâu? Chúng ta vẫn tiếp tục sợ hãi như thế hay sao?
Tam Kỳ, ngày 5 tháng 8 năm 2012
Huỳnh Thục Vy