Cuộc tuyệt thực
Video Traigiamcongtroi
Tôi xin nhắc lại: Tôi không theo
đạo Thiên Chúa, và điều ấy có thể đã làm cho tôi sống được đến hôm nay, năm
1994. Vì những người Cộng Sản căm những người theo đạo Thiên Chúa nhất nên tất
cả mũi nhọn của nền chuyên chính đều chĩa vào họ. Thứ nhất là các đấng bậc
trong Giáo Hội, rồi đến các tu sĩ cả nam lẫn nữ. (Tôi đã gặp hai bà sơ bị bắt
vào xà lim), rồi đến các chánh trương, trùm trưởng, cả đến hội trống hội kèn
cũng bị bắt đi tù hàng loạt.
Tôi trông họ hiền lành, ngơ ngơ nói
năng chẳng rõ họ mắc tội gì mà bị hành hạ đến như vậy: Họ có mỗi một tội là tin
vào Chúa Jê Su. Thế thôi.
Còn tôi, chả hiểu làm sao, tôi thiếu
đức tin đó, và điều đó đã cứu tôi sống. Nói thế không có nghĩa là tất cả mọi
người công giáo đi tù đều chết hết đâu. Còn chứ. còn anh Thi, anh Thọ, chị Diệp
những người trong vụ nổi loạn ở Ba Làng Thanh Hóa năm 1954, còn Nguyên Công
"Cửa" tức Môn, ngư dân vượt biển, còn Nguyễn Hữu Bổn người thôn Vạn
Lộc Nam Lộc Nam Đàn...
Tôi có nghe nói lại là khi đọc lệnh tha
anh Thi, anh không chịu ra khỏi tù, họ phải lôi anh ra, anh mới chịu ra.
Ngay cả giáo dân họ cũng kiên cường như
vậy, thảo nào mà những người Cộng Sản đặt họ lại hàng đầu để tàn sát họ, tiêu
diệt họ.
Cho đến hôm nay năm 1994, tôi vẫn mong
mỏi gặp lại vài người còn sót lại trong số 72 người đầu tiên lên Cổng Trời mà
vẫn chưa gặp lại ai, ngoài 1 người Cộng Sản là anh Nguyễn Hữu Đang.
Khi ở khu A còn thưa thớt người thì tù
ở các trại dưới được dồn lên để lấp vào các chỗ trống, nên có sự sắp xếp lại.
Tôi được chuyển sang khu B dưới quyền
quản giáo mới tên là Duật người Nam Hà.
Khu B nhẹ hơn khu A, chế độ ăn uống có
hơn đôi chút, được đi lao động nhẹ ở sân trại. Ba tháng được viết thư một lần
và được phép nhận thư .
Tôi vừa chuyển sang khu B, chưa được
viết thư về nhà thì đã nhận được thư của mẹ tôi gửi lên với địa chỉ:
Công trường 75A Hà Nội C65 HE.
Mọi người đều ngạc nhiên, cả tôi nữa.
Lúc đó nhà tôi ở số nhà 7 phố Thi Sách
gần ngay đằng sau Chợ Hôm-Hà Nội.
Tính từ khi lên Cổng Trời, đã được hơn
3 năm có lẽ tôi chưa được viết thư về nhà lần nào, thế mà tại sao mẹ tôi lại
biết được địa chỉ này mà viết thơ cho tôi và mẹ tôi có biết là tôi đang ở Cổng
Trời Hà Giang không?
Mãi đến khi được tha tù lần thứ nhất
(1970) tôi về gặp lại mẹ tôi, tôi mới rõ. Thì ra sau khi tôi được chuyển lên
Cổng Trời -1960- thế là mất hết tin tức về tôi. Tất nhiên là mẹ tôi không chịu
để mất. Mẹ tôi lên trại cũ ở Bất Bạt Sơn Tây để hỏi. Chánh giám thị trại là
thiếu tá Thanh trả lời là ông ta không rõ!
Quay về Hà Nội mẹ tôi đến bộ Công An ở
Phố Trần Bình Trọng hỏi. Họ không cho vào gặp. Nhưng từ nhà tôi ở chợ hôm ra
đến hồ Thiền Quang chưa đến 1Km nên hầu như liên tục khi nào mẹ tôi d¡t cháu đi
chơi là mẹ tôi lại tạt vào quấy rầy họ. Đến nỗi người thường trực cứ trông thấy
mẹ tôi là tránh mặt không tiếp.
Mẹ tôi cứ đi. Kiên trì dắt cháu đi hỏi.
Hỏi mãi. Riết rồi họ đành phải trả lời. Nhưng cũng mất 1 quãng thời gian là hơn
3 năm họ mới cho mẹ tôi cái địa chỉ đó: Công Trường 75A Hà Nội.
Mẹ tôi lại hỏi tiếp: Thế cái Công
trường này nó ở chỗ nào ở cái đất Hà Nội này. Họ bảo họ cũng không biết
Mẹ tôi đời nào chịu.
Và cuối cùng họ đành phải trả lời là
tôi đang ở Cổng Trời Hà Giang.
Thế là mẹ tôi đi Hà Giang.
Đi với 2 bàn tay trắng: Không có mảnh
giấy đi tiếp tế cho tù.
Quy định đi thăm tù phải có giấy giới
thiệu của địa phương cấp, mà địa phương được lệnh không cấp giấy cho mẹ tôi vì
thành phần gia đình tôi là địa chủ cường hào đại gian đại ác. Bố thì bị bắn
chết trong cải cách ruộng đất, còn tôi thì đi tù nên gia đình tôi là đối tượng
của cách mạng cần phải chuyên chính. Mặc, không có giấy giới thiệu mẹ tôi vẫn
cứ đi.
Nhưng lên được đến Hà Giang, chưa qua
được đèo Quyết Tiến thì bị Công An theo dõi và bắt quay về Hà Nội.
Mẹ tôi đành viết thơ chọ tôi theo địa
chỉ trên. Thế là tôi nhận được thư.
Thế ra mẹ tôi vẫn còn sống và tôi, tôi
vẫn còn sống.
Cũng có 1 phần do mẹ tôi không chịu mất
dấu vết của tôi, làm phiền họ, quấy rầy họ, mà trên bộ Công An chưa bật đèn
xanh cho Ban giám thị trại xóa tên tôi trong danh sách tù nhân ở Cổng Trời này.
Đã có lần họ cho người giả làm tù ở
cùng trại với tôi về báo tin là tôi đã chết. Nhưng mẹ tôi khăng khăng không
tin. Mẹ tôi cứ làm tới, sấn tới, và điều đó phần nào đã cứu sống tôi.
Vả lại ở trên Cổng Trời này, đối với
các bậc như Cha Vinh, cha Quế, tu sĩ Đỗ Bá Lang, tu sĩ Nguyễn Trung Chính tức
Nhẫn, tôi là hạng bét so với các đấng bậc ấy nên mũi nhọn của cuộc tàn sát
không chĩa vào tôi. Ban giám thị trại đem so tôi với các bậc thánh đó thấy rằng
tôi là một phần tử tiến bộ trong số này.
Này nhé: Tôi không cầu kinh, không làm
dấu thánh, không ăn chay trước lễ phục sinh. Không cần nghi lễ Giáng Sinh,
thế là tôi chấp hành nghiêm chỉnh mệnh lệnh của Ban Giám thị rồi còn gì nữa.
Còn với các đấng bậc kia.
Cấm cầu kinh, cứ cầu
Cấm làm dấu thánh trước khi ăn. Cứ làm.
Ngày lễ Giáng Sinh cứ nghỉ không chịu đi làm.
Và nhất là chuyện tôi cứ ăn không chịu
tuyệt thực cùng các vị đó khi có lệnh cấm làm dấu thánh trước khi ăn.
Câu chuyện tuyệt thực xảy ra như sau:
"...Đây là nhà tù, chứ không phải là nhà thờ của các anh, nên cấm mọi hành
vi tôn giáo và tịch thu mọi thứ: thánh giá, kinh bổn, tràng hạt". Tịch thu
thì được. Còn cấm thì hơi khó hơn, nếu không nói là không cấm được.
Cấm cầu kinh các vị ấy cứ cầu, vì làm
thế nào mà biết các vị đang cầu kinh?
Ăn xong, rồi ngồi chơi nhìn nhau. Im lặng
không nói chuyện, không đi lại, thế là cầu kinh đấy.
Chỉ có đêm đến, lệnh cấm ngồi là có
hiệu lực, chứ ban ngày chả nhẽ lại cấm ngồi bắt nằm mãi sao.
Ban Giam Thị uất lắm!
Sau chuyện tu sĩ Đỗ Bá Lang, Chánh giám
thị Nguyễn Quang Sáng tỏ ra quyết liệt hơn, cứng rắn hơn, dấn tới một bước
nữa.
Cấm triệt để làm dấu thánh trước khi ăn
cơm. Nhưng lần này thì Nguyễn Quang Sáng phải chịu thua.
"Ai cho các anh ăn?" chúng tôi.
Chúng tôi cho các anh ăn chứ không có Chúa nào cho các anh ăn cả."
"Cấm cầu kinh, các anh vẫn lén lút
cầu kinh vậy bây giờ trước khi ăn, tôi cấm các anh làm dấu. Các anh phải cảm ơn
người cho các anh ăn. Đúng lắm, nhưng đó là chúng tôi đây chứ không có chúa nào
hết.
Không có
con mẹ Maria, thằng Jê su nào cả. Biết chưa?"
(Nguyên
văn như vậy, tôi xin lỗi các vị phải viết đúng, không dám xuyên tạc, bịa đặt,
báng bổ gì).
Và đến bữa
ăn. Quản giáo đứng đó. Mọi lần thì cửa mở, chúng tôi bê cơm vào trong phòng. Đóng
cửa lại. Chúng tôi chia nhỏ từng xuất một và ăn. Không có sự hiện diện của ai
cả.
Nhưng hôm
ấy, bê cơm vào, cửa vẫn mở, Quản Giáo đứng đó kiểm soát và nhắc lại lệnh cấm
của Ban Giám Thị.
Tất cả, cả
tôi, không ai phải bảo ai, không chia cơm ra ăn. Đứng mãi chán, Quản Giáo đóng
cửa lại đi về.
Đến chiều,
tù nhà bếp đến lấy thùng. Cơm canh vẫn nguyên. Cơm canh đều chia vào hai cái
thùng gỗ to, chứ không chia thành một phần như ở xà lim.
Buổi
chiều, đích thân Chánh Giám Thị xuống, mọi việc lại diễn ra đúng như buổi
sáng. Mặt tái vì giận dữ. Nhưng làm thế nào mà bắt họ ăn cho được?
Không có
khí thế hừng hực đấu tranh như những người Cộng Sản ở Sơn La, Côn Đảo tuyệt
thực, không có hô khẩu hiệu, tất cả đều lặng lẽ ngồi im.
Không thể
dùng lưỡi lê và sức mạnh để nhét cơm vào mồm họ được.
Họ không
ăn, thế thôi. Không hò reo, không gõ bát, gõ đĩa, không ai diễn thuyết, kích
động, yêu sách điều gì.
Im lặng,
ai ngồi chỗ ấy. Giám thị Sáng đứng đó, không một ai thèm nhìn vào mặt ông ta
cả. Tất cả đều quay mặt đi chỗ khác.
Giám thị
Sáng đành phải ra về.
Đêm đến:
Tôi đói không thể nào ngủ được. Đã một ngày trôi qua, và hai bữa không ăn. Suốt
mười năm tù đầu tiên, tôi không bỏ một bữa cơm nào, ngoài hai bữa hôm ấy.
Chỉ có khi
nào đến ngày giỗ người sinh ra tôi bị bắn chết, là tôi lặng lẽ khai ốm và báo
cháo, vì tôi nghĩ: Đói ngày giỗ cha, no ba ngày Tết.
Dạ dầy tôi
là dạ dày thép, nó ngốn và nghiền nát tất cả mọi thứ mà đối với người khác bình
thường, cùng tù với tôi cũng không kham nổi.
Sắn sống,
khoai sống, ngô sống, om on sống, cả cây ngô non tôi cũng ăn được, khoai hà chỉ
có ngỗng mới ăn, tôi cũng ăn được khoai sọ tôi ăn cả vỏ, rong diềng ăn cả vỏ,
có lần đi làm tôi lẩn vào ruộng trồng đỗ Mèo ních một bụng quả đỗ sống, chiều
về say gần chết.
Ra suối
tắm, quả vả mọc hoang tôi bứt ăn, cũng say gần chết.
Chỉ gần
chết thôi chứ chưa chết hẳn. Ngất ngư lảo đảo thôi.
Sắn ăn
say, ngày nào mà tôi chả say sắn, mà theo cái đầu óc ngu dốt của tôi chính có
lẽ do say sắn triền miên mà tôi vẫn còn sống đến hôm nay.
Chả là rét
quá, tôi bị sưng phổi. Cứ thấy ho, sốt, rồi tôi không dám nói láo cứ cúi xuống
ngẩng lên là nghe trong phổi có tiếng óc ách...
Ở Cổng
Trời không phải khai ốm, vì có còn khai với ai được. Ốm mặc, không có thuốc men
gì hết.
Quản Giáo
trực thấy tôi nằm ốm, hỏi làm sao. Hỏi để mà hỏi. Rồi thôi. Để đấy. Tôi cứ ăn
sắn, say sắn. Và rồi khỏi. Mọi người: đều coi chuyện đó là chuyện thường tình.
Mãi đến
khi về, năm 1970 tôi đi khám ở Bệnh viện A để kiểm tra phổi. Sau khi chụp X
quang, kết luận: dầy dính màng phổi. Bác sĩ Kim hỏi tôi là tôi bị sưng phổi bao
giờ và ở đâu hút cho.
Tôi trả
lời là quên mất thời gian và chưa ai hút ra bao giờ. Bác sĩ Kim rất ngạc nhiên.
Qua chuyện
trên, tôi đi đến kết luận là Acide Cyavidrique nghĩ thế, theo đầu óc ngu dốt
của tôi thôi.
Ở Cổng
Trời, khu nọ cách biệt với khu kia bằng một hàng rào bao quanh khu. Cấm liên
lạc nhưng khi trả thùng cơm canh, thì đem đến một cái sân chung để nhà bếp tiện
lên lấy. Có lần khu C: họ được mua sắn cải thiện để ăn thêm. Chả hiểu sao cả
khu say, và chết đâu mất năm người.
Sáng ra,
quản giáo trực vào thấy chết vì say sắn bèn ra lệnh tịch thu số sắn còn lại,
cấm không cho ăn, và đem ra tập trung ở chỗ trả thùng cơm.
Hôm ấy đến
lượt tôi bưng thùng ra trả. Tôi thủ ngay gối một thùng sắn luộc rồi dấu vào
bụng đem về buồng ăn.
Cái vị tu
sĩ bảo tôi: Họ ăn chết hàng loạt kia kìa, lấy về làm gì?
Tôi bảo:
Họ có nhiều họ ăn mới chết! Chứ mình cứ củ một ăn, chết thế nào được. Và tôi
ăn. Ăn củ một, thấy đắng quá thì thôi. Hơi say một chút chẳng sao cả. Và những
chất say ở sắn đã làm tôi khỏi bệnh phổi, làm tôi no, và có thêm một hiện tượng
là hai bên quai hàm tôi to bạnh ra. Say sắn có khổ nhưng không khổ bằng đói:
tôi chọn cái ít khổ hơn.
Điều này
là sự thật 100%, cứ ăn sắn nhiều là hai bên quai hàm to bạnh ra. Xin các nhà
khoa học giải thích hộ cho. Kể lại với quý vị như thế, để quý vị biết tôi đói
đến thế nào. Tôi đói lắm ấy!
12kg cả
gạo cả sắn một tháng, với sức tôi cao 1m76 nặng 78kg và ba mươi tuổi thì các vị
chắc cũng hiểu cho được.
Lại quay
trở về với câu chuyện tuyệt thực. Thế là qua một ngày và hai bữa không ăn.
Tôi xin
phép được nhắc lại, mười năm tù đầu tôi không nhịn bữa nào ngoài hai bữa cơm
tuyệt thực đó, và tất nhiên là tôi đói lắm.
Ở trong
Mein Kamp (Cuộc Chiến Đấu Của Tôi) Hitler viết: "Cái đói nó theo tôi như
một cái bóng..." tôi xin thêm: Nó hành hạ tôi khổ sở nữa.
Tối hôm
đó, đã hơn chín giờ mà tôi không thể nào ngủ được, cứ dở mình trằn trọc.
Tu sĩ
Chính tức Nhẫn ở xứ Trung đồng Thái Bình, nằm cạnh tôi khỏi khẽ:
"Đói
không ngủ được à."
"Vâng,
đói lắm không ngủ được."
"Vậy,
có lẽ mai Vĩnh cứ ăn đi. Tôi sẽ đứng ra chia cơm để Vĩnh ăn nhé."
"Tôi,
xin thưa rằng, phần xác tôi nặng, nặng lắm nhưng cơ thể tôi lúc đó thì rất nhẹ.
Tôi cân nặng 49kg.
Tôi gầy
đến "lõ đít" ra. Tôi xin phép được dùng từ này, vì đúng là tôi gầy đến
như vậy. Những lúc ngồi chơi, hoặc luyện yoga tôi nhìn xuống đùi, đầu gối ống
chân đều trơ xương ra khẳng khiu khô khắc.
Trước đó
ít hôm ra khênh cơm vào, có một anh bạn ở nhà bếp nhìn thấy tôi ra hiệu bằng cách
lấy hai bàn tay vuốt vào hai má, chúm cái miệng lại ra cái điều là gầy quá má
hóp, vêu miệng.
Tôi cũng
biết vậy, tôi yếu lắm rồi, tay nắm không chặt, hai bàn tay xoa vào nhau như sự
cọ sát của hai thanh củi khô, không có cái mềm mại của da thịt. Ở Cổng Trời này
không có gương để soi, xem mặt mũi hình hài của mình nó ra sao. Mỗi lần cắt
tóc, quản giáo đưa cho một cái tông đơ, cắt cả tóc lẫn râu thế thôi không có
gương lược, dao kéo gì. Có lần muốn nhìn cái bản mặt mình, tôi đã bắt chước
Nguyễn Tuân đái một bãi xuống đất rồi soi mặt mình vào đó. Nào có thấy rõ chó
gì đâu mà cái nhà ông Nguyễn chỉ nói ngoa ngôn, phóng đại xui dại anh em thôi.
Vì gầy
thế, nên hai cái mông teo lại, cái xương cùng nó thò dài ra, khi đi ngoài, chùi
nó chạm đâm vào tay mình.
Chính lúc
ấy tôi mới cảm nhận thấy hết cái từ gầy lõ đít.
Mười năm
tù, lúc nào tôi cũng ước ao có một bữa no, thèm muốn làm sao mà được ngồi trước
nồi cơm nóng bốc hơi nghi ngút, muốn ăn bao nhiêu thì đơm bấy nhiêu, và có đầy
một bát muối để ăn cho mặn. Cả muối tôi cũng thèm nhạt. Chỉ có một ước muốn đơn
sơ ấy, thế mà suốt trong 10 năm tù lần thứ nhất ngay cả ở các trại dưới tôi
cũng không đạt được nói chi nữa là ở trại Cổng Trời này.
Tất cả các
nhà tù của Cộng Sản miền Bắc mà tôi đã đi qua và sống ở đó đều đói và có thể
chết đói được.
Khi còn ở
trại Bất Bạt Sơn Tây, tôi ở toán kiên giam, biệt lập: phải xay lúa giã gạo ở
khu biệt lập kiên giam này, tôi nhớ tới phim "Samson và Đalila" anh chàng
Samson mù quay cối xay. Chúng tôi cũng vậy. Rào kín và hẹp chả nhìn thấy gì ở
ngoài cả. Chế độ ở kiên giam Bất Bạt cũng học đòi cách quản lý và đối xử với tù
của Cổng Trời, nhưng mà là học trò hạng bét.
"Cũng
tù hình sự đem cơm đến để đấy rồi chạy."
"Cũng
không được ra khỏi khu cấm!"
Nhưng vẫn
còn được viết thư về nhà và còn được gặp và nhận đồ tiếp tế của người nhà đi
thăm nuôi.
Chứ ở trại
Cổng Trời C¡n Tỷ không một ai được thăm nuôi. Không một ai trong suốt thời gian
bảy năm tôi ở đó.
Khi đói,
tôi kêu. Tôi kêu đến nỗi Quản Giáo phụ trách Giáo dục tên là Kích người liên
khu năm Bình Định đi tua nghe thấy, gọi tôi ra ngoài lục vấn, lên lớp và đe dọa
tôi:
"Anh
Vĩnh, anh định kích động mọi người, phải không. Cẩn thận. Không có lại đi suốt
đấy."
"Thưa
ông, tôi đói thật, ông ạ. Phàm cái gì uất ức, đau khổ quá cũng phát ra thành
tiếng. Có thế thôi.
"Thứ
tôi mà đi kích động hở ông. Vả lại tôi là một sĩ quan chiến đấu, võ biền. Ông
xét xem, tôi sẽ kích động được ai trong số những tu sĩ ở cùng với tôi trong
buồng. Tôi nói rất thật, để chứng minh điều đó ông làm ơn súc cho tôi một bát
cám lợn kia tôi sẽ ăn hết ngay trước mặt ông cho ông xem (Chả là chỗ nói chuyện
gần chỗ nuôi lợn của nhà bếp mà)."
Chừng quản
giáo Kích cũng hiểu ra, nên không trấn áp tôi thêm nữa cho tôi trở về buồng.
Trên đường
về đi qua dàn su su, quả mới bé bằng ngón tay cái, tôi vốn cao, nên với tay vặt
ngay lấy dăm bẩy quả đút túi về ăn sống.
Trần Liệu
bảo tôi: "Được ra khỏi buồng, bất cứ cái gì động đậy đều vồ lấy ăn hết,
chỉ trừ khi vồ nó mà nó kêu "Ối giời ôi" thì chịu không ăn mà
thôi".
Hắn ăn
dun, ăn dế, ăn gián, ăn cả trứng con bọ hung nữa...
Chúng tôi
cười với nhau.
Trần Liệu
cũng đói lắm? Hắn to con gần bằng tôi và vốn là đồ tể Quỳnh Lưu Cầu Giát, rất
thích ăn tiết canh "me" (bê non)
Nhưng tôi
cũng phải phục hắn; thế mà hắn cũng chịu được hai ngày liền theo các đấng bậc
tu sĩ đấy.
Hắn là con
chiên cực kỳ ngoan đạo. Ông Chính bảo tôi: "Mai tôi sẽ chia cơm để Vĩnh
ăn. Vĩnh cứ ăn đi. Không sao cả. Có gì tôi sẽ nói với anh em trong phòng để họ
cảm thông trường hợp của Vĩnh."
Tu sĩ
Chính là người có uy tín nhất ở trong số tu sĩ còn lại đó.
Tôi im
lặng. Đối với ông, tôi có một món nợ lớn lắm! Lớn lắm mà không bao giờ có thể
trả được.
Tôi vốn có
duyên nợ nhiều với đất Thái Bình và ông, ông là người sinh ra ở đó và tu ở đó. Tôi
và ông có rất nhiều điểm tương đồng. Ông hay nói chuyện với tôi lắm.
Tôi ở với
ông từ ngày đầu đi tù, từ trại Bất Bạt Sơn Tây lên ở khu A Cổng Trời, ở cho đến
lúc ông bị gọi đi chết.
Những năm
50, ở Thái Bình tôi có may mắn gặp Đức Giám mục nguời Tây Ban Nha coi sóc địa
phận, cha Chính, cha Trụ ở thị xã, rồi các cha ở Sa Cát, Phương Xá, Bái Bồ
Trung, Phù Lưu (ngã ba Đọ) Cao Mái. Tôi hành quân giải vây cho các nhà thờ bị
vây hãm.
Tóm lại
tôi có nhiều kỷ niệm đẹp về các xứ đạo ở đó lắm.
Tôi nói
chuyện vói tu sĩ Chính về các kỷ niệm xưa đó, hai ngươi rất tâm đầu ý hợp.
Thấy tôi
kêu la nhiều. Có một hôm, tu sĩ Chính ốm, ốm ở đây ít ai bỏ ăn. Ở Cổng Trời, ốm
phải không? Tốt. Tốt lăm! Nếu ốm chết thì hay quá: Khỏi phải giết! Đỡ mệt hơn.
Hôm ấy tu
sĩ Chính bỏ ăn. Ông rất ít khi ốm, từ Bất Bạt tôi thấy ông không ốm bao giờ tuy
rằng ông rất gầy và xanh. Nhưng sự chịu đựng gian khổ, đầy đọa của ông thì tôi
phải ngã mũ kính cẩn vái chào.
Lúc nào
cũng ôn tồn, nhỏ nhẹ, điềm tĩnh cười nói như không cho dù có điều gì xảy ra.
Tôi còn
mấy viên thuốc cảm, đưa ông dùng ông bảo không sao đâu. Chỉ có miệng ông đắng
và bụng ông nó không ổn, thế thôi. Buổi chiều qua đi ông cũng bỏ cơm. Chúng tôi
thường ăn vào độ ba, bốn giờ chiều. Cấm mọi hình thức nấu nước đun lại. Với
chúng tôi chín giờ đêm là khuya rôi. Tu sĩ Chính lay tôi dậy và bảo:
"Vĩnh
ăn hộ tôi đi, chứ để mai thiu, bỏ đi. Phí của lắm."
Tại sao
tôi lại có thể ăn xuất cơm của tu sĩ Chính như thế được chứ. Tôi từ chối: Tu sĩ
cố ăn đi chứ?
"Thật
tình tôi đắng miệng l¡m, và bụng tôi nó nóng như lửa, quặn đau lắm, không thể
ăn được. Vĩnh ăn hộ tôi đi."
Không để
đến mai thì phải đổ đi mất! Họ có cho đun đâu mà bảo nấu lại được.
"Ăn
đi. Ăn hộ tôi, khỏi phí. Vĩnh ạ."
"Nếu
Vĩnh không ăn, sáng mai nhà bếp nó lên nó lấy đồ cho lợn thì uổng l¡m Vĩnh ạ.
"
Tôi nghĩ
thấy đúng như ông nói. Ở các trại duới, cơm có thể phơi khô để dành. Chứ còn ở
đây, thì chỉ còn có đổ xuống nhà bếp cho lợn ăn mà thôi.
Thế thì
tại sao lại cho lợn ăn nhỉ? Trong khi ấy tôi đói, tôi đói lắm, tôi thèm lắm. Tôi
thấy thế và nghĩ đúng như thế.
Lúc đó đã
là 10 giờ đêm rồi:
Thế là tôi
ăn hai xuất cơm đó, các vị đọc tới đây, tất có vị sẽ chửi rủa tôi. Xin các vị
cố hiểu mà đánh chữ đại xá cho.
Tôi ăn, ăn
cả hai xuất cơm canh trong nháy mắt và nằm ngủ.
Ngủ yên và say cho đến sáng. Lâu lắm
tôi mới được "sínđề" và được một bữa tương đối.
Cám ơn tu sĩ Chính tức Nhẫn. Cám ơn
nhiều.
Sáng hôm sau, như thường lệ, mọi người
và cả tu sĩ Chính dậy sớm cầu kinh và ông bảo tôi ông thấy đỡ nhiều. Chỉ đến
chiều hôm ấy, tôi đã hiểu ra là tu sĩ đã nhịn cho tôi ăn.
Cám ơn ông. Cho đến tận hôm nay ba mươi
năm trôi qua tôi vẫn còn món nợ đối với ông mà không thể nào trả được.
Chỉ còn biết cầu Chúa, để Chúa biết đến
sự hy sinh cao cả của ông, đến sự vất vả nhọc nhằn của ông khi ông vác cây
thánh giá của Chúa theo Chúa đến chết.
Cầu sao cho linh hồn ông được tới thiên
đàng.
Sáng hôm thứ hai của sự tuyệt thực, tù
lại khênh cơm lên.
Quản giáo lại đứng đấy để giám sát.
Không ai nhúc nhích gì. Không ai ăn cả, kể cả tôi. Lúc ấy tu sĩ Chính đứng dậy
cầm bát chia cơm canh của tôi ra cái thùng gỗ của nhóm năm người, tôi vẫn ăn
cùng với tu sĩ. Tu sĩ Chính xúc vào bát của tôi, cơm canh đầy đặn và lặng lẽ bê
đến trước mặt tôi.
"Đây phần của anh, anh ăn đi và về
ngồi lại ở chỗ mình."
Một lần nữa tôi lại xin các vị cố hiểu
cho tôi và bỏ qua cho tôi.
Tôi không theo đạo Thiên Chúa và không
làm dấu thánh bao giờ.
Tôi ăn. Hà tất gì tôi lại nhịn không
ăn. Không có điều gì thúc đẩy buộc tôi bắt tôi không ăn cả.
Tôi nghĩ đúng như vậy.
Nhân cơ hội ấy. Quản Giáo bèn lên
tiếng:
"Đấy các anh thấy không? Anh Vĩnh,
anh ấy ăn cơm không cần làm dấu thánh. Có sao đâu nào. Anh ấy vẫn ăn được một
cách ngon lành, thế thì tại sao các anh lại không ăn?
Các anh là đồ ngu dốt, cuồng trí, dại
dột dám chống lại Đảng và Chính phủ.
Rồi các anh sẽ biết.
Không một tu sĩ nào trả lời đáp lại.
Có tôi lên tiếng:
"Xin lỗi ông, chắc ông đọc lý lịch
của tôi thì ông đã rõ, tôi không theo đạo nào cả? Phật không, chúa cũng không,
mà lệnh của các ông thì chỉ có cấm làm dấu thánh trước khi ăn mà thôi. Tôi, tôi
từ thuở cha sinh mẹ đẻ chưa làm dấu thánh bao giờ. Vì vậy tôi ăn có thế
thôi."
Đứng cho đến lúc tôi ăn xong. Quản giáo
thấy trơ trẽn quá, quay gót khóa cửa ra về.
Đến buổi chiều không thấy mặt ai cả. Cả
Giám thị, cả Quản giáo cả lính coi tù.
Tu sĩ Chính đứng dậy chia cơm cho một
mình tôi. Tôi ăn.
Các đấng bậc và kể cả T.H Liệu cũng
không ăn.
Hai ngày trôi qua.
Sáng hôm thứ ba tù khênh các thùng cơm
canh nguội lạnh còn nguyên xuống nhà bếp và rồi lại khênh lên với cơm canh mới
hãy còn nóng.
Không có ai đi kèm.
Ban Giám thị không.
Quản giáo không.
Khênh cơm canh vào buồng. Khóa cửa lại.
Chia đều.
Và các đấng bậc tu sĩ lại làm dấu thánh
trước khi ăn.
Chẳng ai cười cợt, nói năng, hát hò,
reo vui gì trước cuộc đấu tranh đã dành được thắng lợi lẫy lừng và vang dội đó
(như các bài báo của Cộng Sản mà tôi đã đọc riết về các cuộc tuyệt thực của họ
cả)
Và cuộc sống của chúng tôi lại lặng lẽ
trôi như thế cho đến khi tôi được về và các vị còn lại chết hết.
Kiều Duy Vĩnh
@vantuyen - nguoi-viet - vietluanonline - hoanghaithuy