'W' trở lại thăm tòa Bạch Ốc
Video Unveilingthe Official President Bush Portrait
Chỉ ít ngày sau khi lên tiếng ủng hộ ứng viên Cộng Hòa Mitt Romney, Cựu Tổng Thống Hoa Kỳ George W. Bush cùng gia đình trở lại Tòa Bạch Ốc dự buổi lễ khánh thành bức họa chân dung của ông, đồng thời để nghe ông chủ đương thời Barack Obama lên tiếng ca ngợi vị tiền nhiệm “có công rất lớn “ khi còn lãnh đạo quốc gia. (Hình phải: Bức chân dung của Cựu Tổng Thống George W. Bush do họa sĩ John Howard Sanden vẽ cảnh ông đứng ngay trong Phòng Bầu Dục)
“Chào mừng tổng thống trở lại thăm căn nhà ông từng trú ngụ 8 năm trời,” Tổng
Thống Obama mở đầu bài diễn văn đón ông George W. Bush hồi trưa hôm qua (Thứ
Năm, 31 Tháng Năm 2012), trước khi nhắc lại cho mọi người nhớ những thành quả
ông Bush đã thực hiện được ngay sau biến cố 11 Tháng Chín 2001 “để giúp quốc gia
ổn định” và những công trình ông Bush đã làm khi cuộc khủng hoảng kinh tế tài
chánh bắt đầu xảy ra hồi 2007.
Bài diễn văn của ông Obama dù ngắn, nhưng cũng đủ làm cho một số khách danh dự của buổi lễ phải đưa tay lên chùi nước mắt. “Chúng ta có thể bất đồng về chính kiến, nhưng vai trò của người lãnh đạo vượt qua tất cả những bất đồng đó, chúng ta đều yêu đất nước này, chúng ta đều mong nước Mỹ thành công,” ông Obama nói tiếp.
“Tôi cũng phải cám ơn sự hỗ trợ mà tổng thống và gia đình đã dành cho chúng tôi” khi ông “W” rời Tòa Bạch Ốc, trao chìa khóa lại cho gia đình chủ mới vừa từ Chicago dọn lên thủ đô hồi đầu năm 2009. Ông Obama cũng đùa khi nói rằng trong số tài sản ông “W” để lại cho ông “có cả một hệ thống cable TV hàng xịn, bắt được tất cả những đài thể thao,” và là một người yêu thể thao “tôi mừng lắm.”
Ông chủ đương thời cũng không quên nhắc lại những lời khuyên mà 2 người con gái ông chủ cũ đã nói với 2 cô con gái của mình, “những lời khuyên quý báu đó đã giúp con tôi biết chọn bạn mà chơi, biết quây quần với những người bạn tốt, biết cứ làm những gì mà các cháu đều muốn làm, chẳng hạn như ngồi trượt thành cầu thang từ trên lầu xuống đất, biết tìm bạn mới, biết phải làm thế này thay vì làm thế khác, và thích thú với tất cả những gì các cháu được hưởng trong tòa nhà này.”
“Tôi có thể nói là 2 cháu Malia và Sasha đã lắng nghe những lời khuyên đó. Ðó là những lời khuyên mang ý nghĩa rất lớn cho cả 2 cháu,” ông Obama nói tiếp. Nghe xong những lời cám ơn đó, 2 cô con gái sinh đôi - Jenna và Barbara - của Cựu Tổng Thống George W. Bush đưa tay lên chùi nước mắt, nhưng khuôn mặt vẫn lộ rõ niềm hãnh diện vì đã góp một phần không nhỏ giúp cho Ðệ Nhất và Ðệ Nhị Công Nương của Hoa Kỳ biết phải “sống và làm” như thế nào để xứng đáng là con của người lãnh đạo quốc gia hùng mạnh nhất thế giới.
Không khí buổi lễ sôi động hẳn lên khi vị tổng thống thứ 43 của nước Mỹ cất tiếng. Ðầu tiên vẫn là cái nháy mắt thật quen thuộc, báo trước là ông sẽ nói đùa. Ông cho mọi người biết là bức vẽ chân dung ông sẽ được đặt treo ở bức tường ngay sau lưng chân dung của tổ phụ George Washington. “Tôi hãnh diện khi thấy bức họa chân dung của tôi đã đem lại sự cân xứng không ngờ cho Tòa Bạch Ốc, vì bức họa đầu tiên và bức họa cuối cùng đều của George W.”
Ông cũng vừa cười vừa nhắc lại cho mọi người câu chuyện lịch sử xảy ra hồi năm 1812 khi quân Anh nổi lửa đốt cháy Tòa Bạch Ốc, đệ nhất phu nhân lúc đó là bà Dolley Madison đã đem cất tất cả các bức chân dung của những vị tổng thống tiền nhiệm. Mắt nhìn đệ nhất phu nhân đương thời tay chỉ vào bức chân dung của mình, ông “W” bảo: “Michelle, nếu có chuyện gì xảy ra, bà đừng quên đây là bức chân dung phải mang đi cất nhé.”
Mọi người cười to hơn nữa khi ông Bush nói là ông có một lời khuyên cho ông Obama. Lời khuyên của ông như sau: “Tôi nài nỉ tổng thống mỗi khi gặp khó khăn vì phải quyết định một chuyện trọng đại, tổng thống nên đứng ngắm bức họa chân dung của tôi, rồi đặt câu hỏi trong tình huống đó 'George' sẽ giải quyết như thế nào.”
Buổi lễ bắt đầu và kết thúc trong bầu không khí thật thân mật, nhưng vì được tổ chức trong mùa bầu cử nên đương nhiên không khí chính trị phảng phất khắp nơi. Ngay trong hàng quan khách, phần lớn, đều là những người đã từng phục vụ trong hai nhiệm kỳ của ông George W. Bush - và một số không ít đang đóng vai trò cố vấn bán chính thức cho Ủy Ban Vận Ðộng Tranh Cử Mitt Romney.
Ðược chú ý đến nhiều nhất là ông Cựu Cố Vấn Chính Trị Karl Rove. Ông Rove được biết đến vì là “kiến trúc sư” cho 2 cuộc vận động tranh cử của ông “W,” và hiện đang đứng đầu một siêu ủy ban sẽ dùng số tiền có thể lên đến cả trăm triệu dollars chỉ để đánh bật ông Obama ra khỏi Tòa Bạch Ốc vào đầu Tháng Mười Một tới đây.
Kể từ ngày rời Tòa Bạch Ốc đến giờ, ông “W” rất im tiếng, từ chối không nói gì về chính sách hay đường lối lãnh đạo của ông Obama. Quan hệ giữa hai ông “mới” và “cũ” cũng không nồng ấm gì cho lắm: trong hơn 3 năm trời chỉ gặp nhau có 2 lần. Lần đầu vào năm 2010 khi ông “mới” gọi điện thoại mời ông “cũ” cùng Cựu Tổng Thống Bill Clinton mở cuộc vận động xin tiền cứu trợ nạn nhân trận động đất Haiti, lần như nhì họ gặp nhau xảy ra vào tháng 11 năm ngoái, nhân dịp tưởng niệm 10 năm biến cố 11 tháng 9.
Trong khi đó, quan hệ giữa ông Obama và Cựu Tổng Thống Bush “bố” lại nồng ấm hơn: hai ông gặp nhau rất nhiều lần, và ông Obama công khai xác nhận ông “quý trọng chính sách ngoại giao” mà ông Bush đã đề ra khi còn lãnh đạo đất nước. Cả hai ông bà Bush “bố” đều có mặt trong buổi lễ, cụ ông năm nay đã 88 tuổi phải ngồi xe lăn, cụ bà tay cầm chiếc máy ảnh bấm hết tấm này đến tấm khác.
Bức chân dung của Cựu Tổng Thống George W. Bush do họa sĩ John Howard Sanden vẽ cảnh ông đứng ngay trong Phòng Bầu Dục, mặc bộ vest mầu xám, đeo chiếc cravat mầu xanh, tay đặt trên thành ghế. Bức chân dung của bà Bush ghi lại cảnh bà mặc chiếc áo dạ hội mầu xanh, đứng ở giữa căn phòng mang tên “Green Room,” là căn phòng được bà sửa sang lại ngay sau khi từ Texas dọn vào Tòa Bạch Ốc.
Một chuyện bên lề cũng khá thú vị: khi hai ông Bush và Obama xuất hiện, theo đúng nghi lễ, ban nhạc trổi bài “Hail to the Chief” để chào đón. Ðây là bản nhạc được dành riêng cho tổng thống và các cựu tổng thống của nước Mỹ. Lúc còn cư ngụ ở Tòa Bạch Ốc, ông “W” từng nói với các nhân viên là ông không ưa bản nhạc này lắm, vì theo lời giải thích của ông, “bản nhạc nghe có vẻ cao ngạo làm sao ấy!”
Nguyễn Văn Khanh