Thursday, December 15, 2011

Nguyễn Văn Huy


Điên

Trước đây tại miền Nam Việt Nam có nhà văn Chu Tử. Ông viết một số tiểu thuyết nổi tiếng và đặt tên cho các cuốn truyện của ông chỉ độc có một chữ, như "Yêu", "Loạn" v.v... Và chính ông làm chủ bút cho một nhật báo có tên là "Sống". Tác giả chưa có ra tác phẩm nào có tên là "Điên" thì phải. Vào lúc này có những hiện tượmg xảy ra trên quả đất chúng ta đang sống có thể được xếp vào loại "điên".

Cái trạng thái điên của con người càng phát triển chừng nào thì loại công ăn việc làm thuộc ngành tâm lý hay tâm thần càng phát triển chừng đó. Nhẹ thì được xếp vào loại bệnh tâm lý. Nặng thì được xếp vào loại bệnh tâm thần. Có điên nhẹ và có điên nặng.

Nguyên nhân phát sinh ra điên nói chung là do các yếu tố nội tại và ngoại lai mà ra. Người bình thường mà phát điên lên thường là vì phải chịu đựng hậu quả của sự thay đổi bên trong con người hay là do cái áp lực nặng nề từ bên ngoài. Kinh tế khó khăn con người dễ bị khổ và từ đó thành điên. Cuộc sống mất hạnh phúc cũng làm cho người ta dễ bị điên. Không thể kể xiết những lý do và hoàn cảnh khiến người ta bị điên ở đây được. Một cá nhân điên cùng lắm chỉ đưa đến hậu quả là người ấy và nhiều lắm cả trăm người khác có liên hệ với họ từ kiếp nào bị chết. Nhưng một lãnh tụ điên sô người chế sẽ lên tới số ngàn, có khi vài trăm ngàn, và số triệu không chừng.

Trong thời gian gần đây, nhà lãnh đạo Trung quốc hành động không khác gì kẻ điên. Có lẽ trong thâm tâm họ nghĩ rằng Trung hoa có dân số đông nhất thế giới, có quân đội lớn nhất thế giới và có nền kinh tế đứng hàng thứ hai trên thế giới.

Cuộc khủng hoảng tài chánh của các nước trong khối Liên hiệp Âu châu như Hy lạp, Ý, Tây ban nha và Bồ đào nha và sẽ còn nhiều nước khác nữa cho đến nay chưa có giải pháp rất ráo, mà chỉ là vá víu tạm thời chung qui chỉ là vì thiếu tiến. Các nước này họp hành đi tìm phương cách cứu chữa trong đó có biện pháp kỷ luật ràng buộc chặt chẽ các nước trong khối này và cùng nhau cam kết cứu nguy một hội viên khi nước ấy bị lâm nguy. Trong hoàn cảnh kinh tế èo uột trên toàn cầu như hiện nay chuyện cứu vốt nước khác tỏ ra rất khó khăn vì chính cái nước muốn cứu cũng chẳng hoàn toàn mạnh mẽ về kinh tế và không được dư giả về tài chánh. Đó là chưa muốn nói chính bản thân họ cũng còn đang nợ nần. Như thế thì còn cứu được ai. Khốn nỗi cái nước mà họ muốn cứu thì dân chúng ăn xài từ xưa tới nay theo kiểu vung tay quá trán đã quen, bây giờ chính phủ lại bải thắt lưng buộc bụng thì họ đâu có chịu. Thử hỏi nếu mình cho người khác vay nợ và họ không chịu hy sinh, vẫn tiếp tục ăn xài bừa bãi để rồi đâu vẫn còn đấy, nợ tiếp tục đầm đìa cả ra mình có sẵn sàng giúp họ nữa không. Mà nếu vị lãnh đạo của mình có muốn giúp nhưng dân chúng lại không chịu thì lãnh tụ có dám tiếp tục hay không. Chắc chắn là không trừ phi nhà lãnh đạo ấy bị "điên" rồi. Anh quốc là nước xưa nay nhìn vấn đề rất thực tế. Nhìn thấy tình hình không ổn cho nên mặc dù 27 nước Âu châu ký kết giúp đỡ lẫn nhau về tài chánh nhưng Anh là nuớc  châu duy nhất đứng ngoài, không hợp tác, không chơi chung nũa.

Có một nước đánh tiếng muốn nhảy vào giúp. Nước này có khả năng cứu đưọc nền tài chánh Âu châu. Đó là Trung hoa. Trung quốc hiện là chủ nộ số một của Hoa kỳ, là một nước rất....giàu nhưng dân chúng thì lại rất....nghèo. Chính phủ trong nước cộng sản chỉ quan tâm đến sự an nguy của đảng, muốn cho cái đảng của họ càng ngày càng vững mạnh để củng cố quyền lợi của đảng viên và đè bẹp mầm mống chống đối của dân chúng. Họ chỉ lo vơ vét cho bản thân, cho đảng phái, cho nhà nước chứ chẳng quan tâm quyền lợi và an nguy của dân chúng. Dân chúng nghèo quá làm bừa làm bãi, bất chấp tiêu chuẩn đạo đức và an toàn đưa đến tình trạng thoái hóa và xuống dốc trên mọi lãnh vực. Thay vì nâng cao đời sống tinh thần, đạo đức và vật chất của dân chúng và chính mình có khuôn khổ để làm gương, các nhà lãnh đạo đã chẳng quan tâm đến chính người dân của họ, họ chuyễn hướng ra bên ngoài, sẵng sàng chi tiền giúp đỡ cho nước khác, còn dân của mình đói thì mặc kệ. Gặp nước bé thì họ hiếp đáp và còn tỏ ra trắng trợn đến mức như muốn nuốt chửng người ta nữa. Trong thời gian vừa qua trong lúc dân Tàu thì đói, cả về tự do lẫn cơm áo, nhà nước Tàu bỏ tiền ra mua lại một cái Hàng không mẫu hạm cũ, diệu võ dươmg oai ở Thái bình dương, xâm lấn đất đai hải đảo của láng giềng, nói năng dọa nạt bặm trợn. Nước Tàu cũng cho trình làng một chiếc máy bay tàng hình đầu tiên. Trung hoa muốn cho các nước chung quanh phải sợ hãi và cuối cùng phải thần phục họ. Cái gì mà một siêu cường như Hoa kỳ có, chẳng hạn như Hàng không mẫu hạm hay chiến đấu cơ tàng hình..., thì Trung hoa cũng có. Trung quốc lại còn ngon lành hơn nữa là có quân đội lớn nhất thế giới. Thế này thì Thái bình dương hay ít nhất là Biển Đông là phải thuộc về Tàu rồi, nước nào dám phản kháng?

Để phản ứng lại, các nước trong vùng đã hành động như thế nào? Họ đã cùng nhau liên lạc hợp tác, không đứng đơn lẻ để nói chuyện riêng với Trung hoa để khỏi lọt vào cái kế đánh lẻ, áp lực, tỉa riêng từng nước, thao dợt quân sự với một nước lớn là Hoa kỳ, và bỏ tiền ra mua võ khí của các nước, nhất là của Mỹ. Riêng Việt Nam trong thời gian gần đây, các lãnh tụ nước này đã chia nhau ra để qua các nước lớn chung quanh nói chuyện. Chủ tịch nhà nước sang thăm Ấn độ. Thủ tướng chính phủ sang thăm Nhật bản và Tổng bí thư đảng sang Trung quốc. Họ bàn với nhau về cái gì và họ ký kết cái gì với nhau, người ngoài không biết hết được. Từ cái thời Liên xô dưới sự cầm quyền của ông Gorbachev, các chúc vụ Chủ tịch nhà nước và Tổng bí thư đưọc gom vào một. Trong hệ thống tổ chức chính trị của các nước cộng sản, chức vụ Tổng bí thư là quan trong nhất. Thế nhưng đối với các nước Tây phương có truyền thống dân chủ lâu đời, Tổng bí thư cùng quá chỉ là Chủ tịch của một cái đảng chính trị, vì thế trên phương diện bang giao quốc tế và công pháp quốc tế, Tổng bí thư chẳng có gì quan trọng. Ông này mà đi đến các nước Tây phương thì nguyên thủ quốc gia của nước người ta sẽ không tiếp, đặc biệt là theo nghi lễ tiếp rước một quốc trưởng hay lãnh tụ hành pháp, nói gì đến việc ký kết ràng buộc. Nói tóm lại, Đối với Tây phương, họ chỉ quan tâm đến Chủ tịch nước hay Thủ tướng của một nước mà thôi. Những văn kiện hay cam kết do hai ông này ký mói có giá trị ràng buộc hỗ tương.

Tại Hội nghị Thượng đỉnh ASEAN trong tháng trước được tổ chức tại Bali, Indonesia, Tổng thống Hoa kỳ đã gặp riêng Thủ tướng Ân độ. Trước đây ông Obama đã từng nói là ông mong muốn Ấn độ trở thành một hội viên thường trực của Hội đồng Bảo an LHQ. Ngoài ra, ông ây cũng mong muốn nước Ấn đóng một vai trò tích cực hơn tại Á châu. Nói một cách khác, Ấn độ sẽ là nước giữ thăng bằng quyền lực tại Châu Á. Chẳng cần phải đoán mò người ta đều thấy đó là điều Ấn độ cũng mong muốn lắm. So với Trung quốc, Ấn cũng có một dân số tương đương chứ có ít ỏi gì. Ấn đã có bom nguyên tử từ lâu. Nhu cầu càng ngày càng gia tăng, tỉ lệ thuận với sự gia tăng dân số. Nay lại được Mỹ yểm trợ và bỏ nhỏ như thế thì Ân đâu có thể ngồi nhìn Trung quốc diệu võ dương oai đòi độc chiếm Châu Á được. Thế là sau khi gặp gỡ nguyên thủ của Hoa kỳ và Việt Nam xong, Ân độ bắt đầu tiến vào Biển Đông khai thác dầu hoả cho Việt Nam. Trung quốc đe dọa đủ thứ, Ấn bất chấp. Họ chẳng sợ gì. Họ đâu có phải nước nhỏ mà sợ hãi Trung quốc. Hai anh to đầu đụng nhau kết quả sẽ rất ngoạn mục.

Sau khi thỏa hiệp với Ấn xong, Mỹ chuyển qua chơi trò ngoại giao với Miến điện. Vừa dụ dỗ ngon ngọt, vừa đe dọa. tại Đông Nam Á chỉ còn có Miến Điện là còn nằm dưới sự cai trị độc tài của một nhóm quân phiệt. Họ bất chấp dư luận quốc tế. Họ giao du mật thiết vói cái xứ cũng độc tài giống như họ. Cả hai nương dựa vào nhau để sống còn và bảo vệ quyền lợi phe nhóm. Chẳng hiểu Hoa kỳ dụ ngọt thế nào, hăm dọa ra sao, nhóm lãnh đạo quân phiệt Miến bỗng quay ngược thế cờ, không còn hợp tác với Trung hoa nữa. Bỗng dưng một sớm một chiều, nhóm này thay đổi thái độ hoàn toàn đối với Trung quốc. Về mặt đối nội họ chấp nhận nới lỏng về tự do báo chí và tự do cá nhân. Chưa bao giờ Trung quốc lại ở vào cái thế bị cô lập như hiện nay.

Chưa hết. Lấy lý do là để canh tân Không Lực, ngày hôm qua chính phủ Nhật Bản vừa quyết định sẽ mua khoảng 50 chiếc phi cơ tàng hình F-35 của Hoa kỳ với tổng số chi phí là 8 tỉ Mỹ kim. Đây là loại máy bay tối tân do công ty Lockheed Martin cùng với Northrop Grumman chế tạo. Nói là để thay thế các phi cơ cũ kỹ già nua nhưng thực tế là Nhật Bản lo chuẩn bị về quân sự để đương đầu với âm mưu bành trứớng của Trung quốc. Phải sửa soạn trước chứ nước đến chân làm sao nhảy cho kịp. Một Trung hoa hung hãn như thế và nay lại chế ra phi cơ tàng hình và đi mua hàng không mẫu hạm đe dọa khắp nơi như thế chẳng lẽ Nhật lại chịu ngồi yên và lãnh hậu quả hay sao. Đã đến Nhật cùng với Ấn độ phải đóng một vai trò tích cục về quân sự tại Á châu thôi. Một cá nhân điên không làm cho Ân độ, Nhật bản và các nước Á châu phải ngại. Nhưng một lãnh tụ hay một tập thể lãnh tụ điên sẽ khiến cho các nước trong vùng phải lo. Hiện nay có ba tay điên, Trung quốc, Ba tư và Bắc hàn. Ba cái nước này đang được Hoa kỳ theo dõi ráo riết. Họ mà có bom nguyên tử và máy bay tàng hình và với tham vọng điên cuồng như thế thì thế giới sẽ xảy ra chiến tranh lớn và quả địa cầu có nguy cơ diệt vong. Ba tư thì đã có Do thái lo. Bắc hàn thì có Nam hàn và Mỹ đối phó. Còn Trung quốc thì cả khối Á châu liên kết lại vối hàng xóm nặng ký Ấn độ và Nhật bản và đồng minh Hoa kỳ tuy ổ xa nhưng mà hạm đội và vệ tinh lại ở gần yểm trợ hy vọng hóa giải được nguy cơ Trung quốc.

Ngoài lãnh tụ điên lúc gần đây thế giới chứng kiến được nhiều cá nhân điên. Trước đây không lâu, một thanh niên người Na uy đã vác súng vào một trại hè tổ chúc trên một hòn đảo của nước ấy bắn xối xả vào các người đi cắm trại. Kết quả có gần một trăm người chết mà phần lớn là trẻ em. Người thanh niên này đồng thời cũng là thủ phạm của một vụ đặt bom một tòa building mà trong đó là cơ sở của các cơ quan công quyền làm cho bao nhiêu người chết. Người đàn ông này đã bị cảnh sát bắt giữ. Có lẽ hắn sẽ chẳng bị ngồi tù vì thuộc loại điên thật. Cái lý do mà người này viện dẫn cho hành động của đương sự là vì muốn bảo vệ đồng bào của hắn chống lại ảnh hưởng của... Hồi giáo.

Vào Thứ Sáu đầu tháng 12 năm nay, có một thanh niên Mỹ vào giữa ban ngày ban mặt, đã đi ngờ ngờ trên đại lộ Hollywood trên tay cầm một khẩu súng ngắn, chĩa vào các xe cộ đang chạy trên đường bóp cò. Có khoảng 20 người bị thương. Trong số đó có một người bị thương nặng và sau đó đã chết tại bệnh viện. Đáng sợ nhất là có một nạn nhân kể lại rằng thủ phạm đã tiến đến sát xe của đương sự, chĩa súng vào đầu đương sự từ bên ngoài cửa kiếng xe. Đương sự cầm chắc là về với Ông Bà rồi nhưng không hiểu sao súng không khai hỏa. Đương sự nói may phước quá vì súng đã hết đạn. Cuối cùng, thủ phạm đã bị hai cảnh sát mặc thường phục ngoài giờ làm việc đi ngang qua đấy rút súng bắn chết. Có người đứng tại phạm trường nghe dược thủ phạm nói to rằng hắn muốn chết vì ái tình đổ vỡ. Thật là lạ. Buồn vì bị tình phụ không thiết sống thì tự giải quyết vận mạng của mình đi chứ sao lại vác súng ra đường bắn người khác bừa bãi như thế.

Có một chi tiết ly kỳ như thế này. Một nạn nhân duy nhất bị chết là một người Mỹ da đen. Ông này hôm ấy lái chiếc xe Mercedes đi làm trên đường Hollywood. Tuổi của ông này còn trẻ, mới có 40. Ông làm giám đốc cho một công ty sản xuất băng nhạc của Hollywood. Tên của công ty ấy là "Death Row Records". Chữ death row trong tiếng Anh được dịch ra tiếng Việt là nhà tù giam giữ can phạm bị án tử hình. Chẳng hiểu có sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là hai bên đã có liên hệ từ kiếp nào mà thủ phạm và nạn nhân đều có số phận giống như các người bị thi hành hình phạt tử hình!

Rồi vào ngày Thứ Ba, 13/12, ở tại một nơi có đông người qua lại tên là Place Saint-Lambert square thuộc thành phố Liege bên Bỉ, một thanh niên 33 tuổi tên là Nordine Amrani trang bị tận răng, nào là lựu đạn, nào là súng trường và nào là súng ngắn, giữa thanh thiên bạch nhật giống như binh sĩ giữa trận tiền, vừa nổ súng ngắn, vừa nổ súng dài, vừa mở chốt lựu đạn cho nổ, cứ thế nhắm vào dân lành qua lại. Kết quả, có 122 người bị thương, tuổi từ 18 tháng, 15, 17 cho đến cụ già 75, và 5 người chết. Sau đó thủ phạm tự bắn vào đầu đi luôn. Cảnh sát đến nhà thủ phạm khám xét mới khám phá ra trong nhà có một phụ nữ đến chùi nhà cửa bị thủ phạm bắn vào đầu nằm chết tại chỗ. Đây lại cũng là một tên điên. Lạ ở cái điểm là điên nhưng vẫn không chịu ra đi một mình mà lại níu kéo người khác đi chung!

Một trong những lý do trở thành điên là vì bị trầm cảm, depressed, hay bị căng thẳng thần kinh, stress. Nguyên nhân gây ra chứng này nhiều không kể xiết. Lúc đầu bệnh nhe. Lâu ngày không chữa chuyển thành bệnh nặng. Có người tinh thần xuống dốc quá, họ phát sinh ý định tự tử. Nếu biết được việc này, người nhà khuyên bảo, nói chuyện với họ, đầu óc họ sẽ nguôi ngoai đi và có thể thoát được tình trạng hiểm nghèo. Mỗi ngày có đến 100 người Mỹ tự tử. Vào Thứ Ba, 13/12, Facebook mà số người sử dụng mạng lưới này lên đến 800 triệu người vừa cho thiết lập một mạng lưới xã hội nhằm giúp cho các người muốn tự tử tránh được lưỡi hái của tử thân. Từ trước đến nay có nhiều người sau khi có ý định tìm cái chết thường lên Facebook tìm người để "chat", nó chuyện tâm sự. Từ nay trở đi sẽ có counselor ứng trực, trò chuyện với họ. Khi người ta có vấn đề đang bị xuống tinh thần thường hay nghĩ quẫn. Họ tìm cách gọi điện thoại cho một số cơ quan để giãi bày tâm sự nhưng trên thực tế chỉ nghe toàn máy trả lời, chẳng thấy người thật đâu cả. Nó giống như thân chủ của ngân hàng, chỉ giao dịch với ngân hàng qua điện thoại do máy computer trả lời hay tiếp xúc với cái máy ATM mà chẳng nhìn thấy mặt và nghe được tiếng nói đáng yêu của các cô teller vậy. Mục đích của chương trình này là đem đến sự giup đỡ cấp thời cho người bị nguy khốn về tinh thần vì họ có dịp nói chuyện được với người counselor, chuyên viên tâm lý ngay. Đây là một giải pháp thực tế giúp đỡ hữu hiệu cho những kẻ cô đơn mà tinh thần đang bị xuống dốc. Họ là những người đáng thương, khác hẳn loại người điên khùng vừa được kể ở trên. Cứu một mạng người bằng xây chín ngọn phù đồ!

Nguyễn Văn Huy
Dec.14/2011