Tuesday, December 20, 2011

VIET NAM


Hang Pắc Bó cũng nằm bên Trung Quốc

Quần thể hang Pắc Bó không nằm ở Việt Nam

Hang chính Pắc Bó, còn gọi là hang Cốc Bó được xem là nơi thai nghén của cách mạng Việt Nam. Quần thể di tích Pắc Bó hiện nay ở biên giới Việt Trung còn được vinh danh bằng nhiều khái niệm thiêng liêng khác nhau ghi dấu bước chân của các nhân vật lãnh đạo như Nguyễn Ái Quốc (Già Thu, Ông Ké, Hồ Chí Minh), Dương Hoài Nam (Anh Văn, Võ Nguyên Giáp)... Nhưng cho dù nhà nước Việt Nam hiện nay đang cố gắng tôn tạo di tích này nhằm hồn thiêng hóa nơi được xem là cội nguồn cách mạng thì sự thực các di tích này vốn không nằm trên đất Việt Nam như nhiều người lầm tưởng.

Căn cứ theo từng chi tiết miêu tả về các cột mốc Pháp Thanh (107 và 108) trong các trang hồi ký của Lê Quảng Ba (người Nùng), Võ Nguyên Giáp (người Kinh) trong các lần từ Quảng Tây về Cao Bằng vào năm 1941 đối chiếu lại tư liệu của Trung Quốc cuộc chiến tranh biên giới năm 1979 thì sẽ thấy rõ sự thật này.(Đường đi của xe tăng vào cột mốc 107 và một 108 để chiếm cao điểm 473 và nhà bảo tàng Hồ Chí Minh (Pắc Bó)

Chính lúc Trung Quốc lúc xua quân sang Cao Bằng vào Pắc Bó cũng xuất phát từ các cột mộc này (107, 108, 109). Lấy mục tiêu là bao vây Pắc Bó - Sóc Giang và chiếm cho bằng được khu nhà lưu niệm Hồ Chí Minh để làm biểu tượng xuất quân (và họ đã làm điều đó) vì thế mà tư liệu về địa hình này không thiếu. Đem các thông tin hình ảnh thực địa này từ quân Trung Quốc rồi đối chiếu với vành đai biên giới Việt Trung theo vệ tinh google map cho thấy rằng hang Pắc Bó, suối Lê Nin nơi mà Võ Nguyên Giáp (tức là anh Văn) và Hồ Chí Minh (tức là ông Ké) gặp nhau nơi điểm hẹn không phải là địa hình nằm trên quần thể di tích Pắc Bó bây giờ. Pắc Bó chính hang tuyệt đối không phải hang Cốc Bó trên núi Các Mác đang được phục chế (có phần ngụy tạo lộ liễu về chi tiết để nói rằng cội nguồn cách mạng này trên đất Việt Nam) mà là thuộc về lãnh thổ Trung Quốc đã được xác định qua cột mốc biên giới.

1. Chi tiết trong chuyến dẫn đường của Lê Quảng Ba vào ngày 28-2-1941


Vượt lên một đoạn dốc ngắn rồi xuống một sườn núi dài lởm chởm đá, hoa lau dọc sườn núi phớt nâu rung rinh trong nắng. Đồng chí Lê Quảng Ba đã nhận ra cây mậy rẫy (cây si) xum xuê như một cây đa cổ thụ, mọc không xa mốc đá 108. Mốc đá như một tấm bia, hai mặt có khắc chữ Trung Quốc và chữ Pháp. Bác dừng lại cúi đọc những chữ khắc sâu trên đá. Rồi Người hướng tầm mắt nhìn vọng hồi lâu về dải đất Tổ quốc trùng điệp… Từ cột mốc 108 nhìn về Nam chỉ thấy những ngọn núi nhấp nhô.

Đồng chí Lê Quảng Ba dự định sẽ đưa Bác về ở tạm nhà sàn của gia đình ông Máy Lì, người dân tộc Nùng, cơ sở cách mạng. Nhà ông đơn sơ gồm hai gian nhỏ và một gian mới làm thêm. Đến trưa Bác tới nơi. Ông Máy Lì ân cần đón tiếp Bác và cả đoàn. Bác ngồi uống nước, trò chuyện thân mật với ông Máy Lì như một người nhà vừa đi xa về.
Chợt Bác quay sang đồng chí Lê Quảng Ba nói nhỏ:
- Ta nhiều người nên ở trong núi thôi.
Không giữ được đoàn ở lại nhà mình, ông Máy Lì nói:
- Ở ngọn núi kề đây có hang kín đáo lắm, chỉ khi có thổ phỉ chúng tôi mới chạy tới thôi.

2. Hồi Ký của Võ Nguyên Giáp nói gì?

"Lần đầu về nước, tôi đi cùng một đồng chí giao thông. Qua một quả núi đất khá cao, lởm chởm đá, xuống một con đường mòn nằm quanh co giữa những nương rẫy bên sườn núi, đồng chí giao thông chỉ một phiến đá nhỏ, nói đó là cột mốc biên giới. Tôi dừng chân, đứng nhìn một lúc. Phiến đá có khắc mấy chữ Hán, dựng giữa hai nương ngô.
Đi chẳng bao xa, tôi đã nhận ra Bác đang ngồi trên một phiến đá. Sau bao năm xa nước, hoạt động từ Đông sang Tây, Bác đã trở về góc rừng hoang vắng của Tổ quốc với bộ quần áo chàm giản dị, rất tự nhiên trong vai một ông già người Nùng. Gần chỗ Bác ngồi, dưới chân những khối nhũ đá thấp nhỏ, hình thù kì dị, nước từ khe núi chảy ra đọng lại trong vắt.
Bác trỏ dòng nước rồi nói:
- Đây là suối Lê-nin.

Trèo qua một quả núi đá không cao lắm, lách người đi hết một đám lau rậm, thì thấy hiện ra một cửa hang."

Chiếu theo địa hình ghi lại trong trang hồi ký Võ Nguyên Giáp thì thấy rõ ràng đoàn Võ Nguyên Giáp đã đi qua Cột Mốc 107 từ Tĩnh Tây thuộc tỉnh Quảng Tây. Đây là địa điểm gần nhất để đi vào sát biên giới. Khi qua khỏi cột mốc, đoàn Võ Nguyên Giáp không thể đâm thẳng trèo lên dãy núi về phương Nam vì như thế là cách xa biên giới tới một bản khác không liên quan. Giáp ta phải trèo qua quả núi đá men theo biên giới hướng Tây về phía Trường Hà cột mốc 108. Kỳ lạ thay, phiến đá dựng giữa nương ngô có khắc mấy chữ Hán vẫn còn đó. Trên phiến đá này có ghi Trung Quốc Quảng Tây Giới với số hiệu 107. Ngày nay, sau hiệp định biên giới Việt Nam - Trung Quốc được ký kết, địa điểm này mang số hiệu mới là 681.

Chiếu theo hình ảnh chụp được từ thực địa do cựu binh Trung Quốc chụp và hình ảnh thu từ vệ tinh, từ chỗ Võ Nguyên Giáp (107) tới chỗ Lê Quảng Ba (108) dài hơn 2km với nhiều đồi núi chập chùng. Khu vực này cũng là một trong ba mũi tấn công của Trung Quốc tấn công vào Việt Nam có nhiều hang động và ở vị trí đỉnh cao.

Qua chi tiết Lê Quảng Ba cho thấy rằng nếu nhà Máy Lỳ (Lý Quốc Súng) ở cùng đỉnh núi với Cột Mốc 108 (theo thực tế hiện nay) thì di tích hang Cốc Bó trùng tu hiện nay càng không phải là cái chính hang đầu tiên vì nếu đi qua cột mốc 107 một quả núi thì không thể nào tới ngay cái hang động đó được.
Giả sử đó là một trong những cái hang ẩn náu theo hồi ký thì nó phải gần về phía cột mốc 107 giữa với đoạn đường Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh gặp mặt. Khu vực này như đã nói nằm giữa hai cột mốc 107 và 108 vốn có rất nhiều hang động, phù hợp với hồi ký Võ Nguyên Giáp.

Thuộc về Trung Quốc rồi

Sau khi hiệp định biên giới Trung Quốc được ký kết cột mốc 108 biến thành 475 và cột mốc 107 biến thành 481. Ở giữa hai cột này người ta gắn thêm 5 cột mốc khác 676, 677, 678, 679, 680 theo đường khoét sâu về phía Nam để các núi đồi sông suối hình cánh cung đều thuộc về Trung Quốc. Nếu tính theo đường chim bay nối giữa hai điểm thì toàn bộ khu vực này phải thuộc về Việt Nam theo thực tế của biên giới.
Đây cũng chính là một trong những chiêu thức thêm cắm mốc dày đặc thêm giữa hai cột mộc để xác định lại những khu vực cho nó thuộc về Trung Quốc.
Nếu đi dò xét từng cột mốc cũ theo đường biên giới thì sẽ thấy rõ những đoạn "bụng bà bầu" này đều khoét vào đất phương Nam rất nhiều.

Trong lúc các cột mốc biên giới cũ được người ta xem như là một văn vật, có giá trị cổ xưa thì Việt Nam thúc đẩy phải bứng đi và cho tiêu huỷ. Lý do, chính là chính quyền sợ người ta lại đem so sánh tại sao giữa hai cột mốc tính theo đường chim bay thì đồi núi vẫn thuộc về Việt Nam. Khi cột mốc dày đặc ra thì lại lại khoét sâu cho thuộc về Trung Quốc. Cột Mốc 107 và 108 là một bằng chứng rõ ràng về việc nhường đất, nhường đồi, nhường núi như thế này.
Ngay cả quần thể Pắc Bó, thai nghén cội nguồn cách mạng mà cũng phải nhường. Như thế mà cũng được à?

Phía Việt Nam phụ trách cắm các mốc đơn mang số chẵn, phía Trung Quốc phụ trách cắm các mốc đơn mang số lẻ. Do trong lúc Trung Quốc chưa huỷ cột mốc 107 theo yêu cầu của phía Việt Nam nên các cựu binh Trung Quốc chụp hình lưu lại, đem so sánh với thực địa và hình vệ tinh mới cho biết rằng khu vực hang Pắc Bó, suối Lê Nin thật, nơi Hồ Chí Minh gặp Võ Nguyên giáp, đoạn giữa cột mốc 107 và 108 theo sách hồi ký ghi chép lại đã nằm trên đất Trung Quốc.
Hang giả Cốc Bó hiện nay là một cái hang giả mang tính ngụy tạo cao vì khu vực hang thật trước nó phải nằm ở dãy núi cao hơn địa bàn hiện tại.

Đây chỉ là một chi tiết có thể kiểm tra bằng phương pháp khoa học dựa vào sự miêu tả tình cờ trong hồi ký cùng với hình ảnh vệ tinh xác định lại các điểm như cột mốc, đỉnh đồi, con suối. Nếu theo phương pháp này mà tìm thì sẽ thấy còn rất nhiều các chi tiết thú vị khác về con người, biên giới lịch sử và sự giao lưu thân mật giữa hai dân tộc Kinh - Nùng, mà sau này một bộ phận lớn người Nùng đã chuyển thành dân tộc Tày.(Cột Mốc 107 chụp gần - Trung Quốc Quảng Tây Giới 107)

Pắc Bó có nghĩa là mó nước phun trào theo địa hình nham sơn thạch động vùng này mới có. Tuy nhiên trong tiếng Việt và tiếng Hán không có từ tương đương với tiếng Nùng do đó phải phiên âm hoặc dịch âm với một số dị bản. Hiện nay, trong tiếng Trung Quốc dịch âm Pắc cũng là Bắc (trong tiếng Nùng) và vì có lẽ theo địa hình là phương Bắc của của xã Sóc Giang. Bó thì phiên âm sang tiếng Trung Quốc mượn chữ Pha làm âm, có nghĩa là đèo. Cách gợi ý này cũng rất hợp lý về mặt địa hình. Phía Trung Quốc muốn tới Pắc Bó thì phải xuống đèo (hạ pha). Về mặt núi đồi mà nói đứng từ biên giới phía Tịnh Tây mà nhìn thì quả đèo Pắc Bó hiện nay làm nơi cội nguồn đang ở một nơi quá thấp so với sự an toàn chiến lược thời đó và quá xa so với biên giới. Vì thế, nơi thai nghén cội nguồn cách mạng Việt Nam, Pắc Bó chính hang là đang ở trên đất Trung Quốc.

Trần Đông Đức