Niềm vui cuối năm
Những ngày cuối năm 2011 này khí sắc Cậu Bảy có vẻ tươi, miệng lúc nào cũng như
chúm chím cười, thỉnh thoảng lại huýt sáo ra mòi yêu đời lắm. Hành vi bất thường
đó hẳn nhiên không thể qua được đôi mắt ...bồ câu của Mobay, thế nên sau bữa cơm
chiều nay Mobay kéo chồng vào thư phòng, thăm hỏi qua loa vài chuyện rồi dò
dẫm:(Lại lộng kính. Bác sẽ báo đời dân Bắc Hàn bao lâu nữa?Nguồn: OntheNet)
- Hình như anh mới trúng mối cắt cỏ nào ngon ăn lắm phải
hôn?
Cậu Bảy cảnh giác trả lời:
- Đâu có em, kinh tế nước Mỹ đang
hồi kiệt quệ, giữ được mối cũ là may, làm gì có mối mới.
- Thế sao em
thấy mấy hôm nay mặt anh lộ vẻ hớn hở?
- À! Tình hình ...thế giới lóng
rày cũng có vài biến chuyển thú vị.
- Chuyện gì thế anh?
- Thứ
nhất là lão Kim Jong Il bên Bắc Hàn mới chết!
Mobay tỏ vẻ bất
bình:
- Người ta chết mà anh lại vui?
- Đó là tên cộng sản độc tài
ác ôn, chết là phước cho thiên hạ, cũng là điều đáng mừng; tuy vậy điều làm cho
anh cười... ra nước mắt là cảnh dân Bắc Hàn khóc thương lão ấy, trông hết sức kỳ
quặc.
Nói rồi Cậu Bảy vào trang youtube chỉ cho Mobay
cảnh dân Bắc Hàn vật vả than khóc dưới trời đông giá tuyết. Đàn ông, đàn bà,
người già, con nít, thanh niên thiếu nữ quần áo bảnh bao, tướng lãnh oai hùng
huy chương đầy ngực, thi nhau khóc đứng khóc ngồi. Mobay xem xong cũng lấy làm
lạ, thốt lên:
- Trời ơi trời! Người ta khóc thiệt hay khóc...chơi đó
anh?
- Khóc thiệt cũng có mà khóc giả cũng có.
- Ai thiệt ai giả
anh nói cho em nghe thử?
- Cứ xem cách khóc, hễ trên mức... tình cảm là
khóc giả. Dẫu vò đầu bứt tai, vung tay đạp chân, nhe răng la hét mà nét mặt
không chút cảm xúc, không có một giọt nước mắt thì đó là kẻ đang đóng
kịch.
- Ủa! Sao họ lại phải đóng kịch thế anh?
- Vì hết thảy đang
bị rình rập, bị quay phim, nếu họ không biểu lộ lòng "thương tiếc vô hạn" đến
"Dear Leader" thì cuộc đời coi như bế mạc. Mà những việc giả dối ấy thì cũng
chẳng lạ gì với dân mình đâu. Hồi nhỏ em có hát bài "Đêm qua em mơ gặp bác Hồ"
không?
- Nực anh thiệt đó, lại lôi "Bác" vào! Thì ở bển đứa con nít nào
hổng ca bài đó?
- Thế đêm trước đó em có mơ thấy "Bác" râu dài râu ngắn
chi không?
- Xít! Mơ bà lơ xơ! Lúc đó đói rả ruột, chỉ mơ thấy cơm không
độn thôi.
- Rồi em còn nhớ hồi các "đồng chí" Tôn Đức Thắng, Trường
Chinh, Lê Duẫn, thậm chí cả bác Mao, bác Bờ-rê-giơ-nếp tận bên Liên xô chết
không?
- Em chỉ nhớ mày mạy! Hồi đó em còn bé lắm anh ơi!
- Ừ! Biết rồi, nhắc mãi! Mỗi lần như thế "báo đài" lại ra rả cái chết của mấy ông đó là mất mát vô cùng to lớn của nhân dân ta, là niềm tiếc thương vô hạn của loài người tiến bộ này nọ...Lúc đó bọn anh nghe ngộ lắm mà chẳng dám cười vì sợ bị khép vào tội phản động.
- Em cũng vừa thấy
một bà Bắc Hàn ngậm ngùi thề biến đau thương thành hành động cách mạng, một lòng
trung thành với "Niềm hy vọng của tương lai" là ông đại tướng không một ngày ở
lính đó. Khóc giả thì dễ thấy rồi, vậy còn ai khóc thiệt hả anh?
- Khóc
thiệt là những kẻ thật lòng thương tiếc. Họ bị nhồi sọ, bị tẩy não, tuyệt đối
tin rằng ông Kim Jong Il là cha già dân tộc, lãnh tụ vĩ đại, muôn vàn kính yêu,
là đấng cứu tinh của nhân dân Bắc Hàn. Họ tin yêu vào cha con ông Kim cũng như
nhiều người Việt sùng bái "bác" Hồ vậy.(Thiếu nhi khóc Bác Hồ! Nguồn: OntheNet )
- Thế thì cũng tội cho những kẻ
ngây thơ, nhưng nếu thế thì anh cũng không nên đem bụng tiểu nhân mà vui trên
nỗi đau thật lòng của họ. Giận cá mà chém thớt thì tội nghiệp cho nạn nhân của
trò lừa bịp ấy.
- Thì anh chỉ tức cười chuyện ở thời đại này rồi mà cảnh
nô lệ vẫn công khai xảy ra ở thiên đường Xã hội Chủ nghĩa chứ anh có khinh trách
gì những người dân tội nghiệp ấy đâu. Thật ra điều làm anh vui là nhờ thấy cảnh
thương tâm ấy của dân Bắc Hàn mà anh tìm ra một niềm an ủi.
- Chuyện gì
thế anh?
- Đó là anh cũng mừng là dân mình có được ngày 30 tháng Tư năm
1975...
Nghe câu phát biểu xanh dờn như vậy, Mobay nhướng mắt nhìn chồng
như nhìn người từ hành tinh khác, lấy tay sờ trán Cậu Bảy rồi thẩn thờ vừa hỏi
vừa ca:
- Trời! Có phải ông chồng tui đây không? Anh mà mừng có ngày 30
tháng Tư hả? Anh còn nhớ hay anh đã quên, nhớ cột đèn...
Cậu Bảy cười hề
hề:
- Tui đây chớ ai! Còn tỉnh lắm chớ chưa ấm đầu đâu mà em lo. Sỡ dĩ
anh mừng vì anh chợt ngộ ra là với người Việt Nam mình, ngày 30 tháng Tư năm
1975 đúng là ngày hoàn toàn giải phóng...
Mobay ôm mặt khóc thút
thít:
- Anh lây bịnh mấy gã Việt kiều nịnh Đảng kiếm ăn hồi nào vậy? Tui
biết tui thiệt là vô phước mà!
- Bình tĩnh cho anh nói hết ý chớ! Em
thiệt là bụng dạ... đàn bà, ưa thù dai, cứ cựa một chút lại kiếm cớ lôi mấy
thằng khốn nạn đó ra chửi; tụi nó mặt dày hơn đít trâu, đâu biết xấu hổ mà chửi
cho mất công hả em. Anh chỉ có chút ý mọn muốn san sẻ với em, nếu chẳng vừa ý
thì cho anh xin chút cao kiến!
- Ừ, thì nói tui nghe thử, nếu không thông
tui ra tòa ly dị liền tay. Anh biết đó, theo... gái tui còn chịu được chớ theo
cộng sản thì nửa ngày tui cũng không ở!
Cậu Bảy kéo vợ lại gần, nhỏ nhẹ
nói:
- Em tuy cũng thuộc cánh... độc tài nhưng anh còn ráng được chớ cái
độc tài của bọn cộng sản thì anh chạy mặt lâu rồi. Thôi để anh trình bày cái ý
vì sao ngày 30 tháng Tư năm 1975 lại có điểm đáng mừng. Nó như vầy:
Trước
hết mình lui về dĩ vãng để rồi làm một cái giả dụ là nếu không có ngày 30 tháng
Tư năm 75 thì miền Bắc hôm nay sẽ ra sao? Trước ngày ấy, Bắc Việt và Bắc Hàn y
chang nhau vì cùng được đúc từ một khuôn. Cả hai chế độ đều hà khắc và bịp bợm
dân chúng. Đời sống nhân dân không có đủ cơm ăn áo mặc, lại luôn bị khủng bố,
rình rập, theo dõi để tố cáo nhau. Những gì người dân Bắc Hàn chịu đựng hôm
ngay, người dân Bắc Việt cũng đã chung số phận, mình cũng đã nếm sơ qua thời kỳ
tem phiếu những năm sau 75. Một điểm chung nổi bật là tệ sùng bái lãnh tụ. Ông
Hồ (cũng như cha con ông Kim) đã được thần thánh hóa, mọi lời nói việc làm của
"bác" đều là chân lý, cần học tập noi gương. Người nào tỏ vẻ không tin hay khác
ý với "bác" đều bị trù dập, tù đày.
Nếu không có ngày 30 tháng Tư năm
1975, hôm nay Bắc Việt vẫn là một Bắc Hàn thứ hai. Nhờ có ngày ấy, dầu một nửa
thiên đường phía Nam bị xóa bỏ, nó đã giải phóng nửa nước phía Bắc khỏi địa ngục
trần gian. Ngày nay sỡ dĩ người dân miền Bắc Việt Nam và người dân miền Nam sinh
sau năm 1975 có được cái nhìn phóng khoáng hơn là nhờ vào di sản mà xã hội miền
Nam trước đây đã để lại. Người dân trong nước hôm nay đã dễ dàng nhận ra chế độ
đang cai trị Bắc Hàn là một chế độ phi nhân, kỳ quái. Nếu không có ngày 30 tháng
Tư năm 1975, đồng bào miền Bắc hôm nay vẫn chìm đắm trong tình trạng bít bùng
man rợ mà dân Bắc Hàn đang gánh chịu. Họ sẽ phải vật vả than khóc tập thể mỗi
khi các lãnh tụ cộng sản qua đời, như đã từng than khóc ông Stalin hay ông Hồ,
dù có thương tiếc thật hay không.(Đồng thuyền khác... họ Nguồn: OntheNet)
Mobay nghe nói cũng có lý, nhưng vốn bản chất "kiên
cường", ít khi chịu đầu hàng nên chống chế:
- Lưỡi anh ...không xương nên
nói ngược đời như thế mà nghe cũng xuôi, nhưng ở Bắc Việt họ đâu có cha truyền
con nối như Bắc Hàn.
- Vẫn có đấy chứ! Ông Kim quang minh hơn, có vợ thì
nói có vợ nên con mang họ cha, ông Hồ ăn vụng nên các con đành phải lấy họ khác,
nhưng con ông ấy vẫn kế vị. Nạn tham quyền cố vị là bản chất của bọn độc tài, do
đó vẫn còn xảy ra ở Việt Nam hôm nay. Một anh chưa có thành tích gì nổi bật mà
một bước nhảy vào Trung ương Đảng, rồi làm thứ trưởng thì khác gì một anh chưa
đi lính bỗng chốc nhảy lên làm đại tướng. Tham như vậy là ngu, dễ chết lắm đó
em, vinh thì chẳng thấy mà lại mang nhục.
Mobay thở dài:
- Lòng
tham thường làm lu mờ trí khôn, còn chuyện vinh nhục đối với hạng người ấy là
thứ xa xí phẩm mà anh. Nhưng luận như anh chỉ để an ủi vớt vát cho ngày quốc nạn
ấy mà thôi. Phải chi lúc đó miền Nam tiến quân ra giải phóng miền Bắc để thu về
một mối tự do, như Tây Đức tiếp thu Đông Đức rồi treo cổ mấy thằng đầu lãnh cộng
sản ác ôn, thì mới đặng tốt đẹp trọn vẹn.
- Ôi! Đó là giấc mơ thần tiên!
Thôi mình bỏ qua chuyện Bắc Hàn đi. Những ngày cuối năm này cũng có thêm
chuyện...vui khác ở bên nhà nữa, em có muốn nghe không?
- Chuyện vui bên
nhà mà không nghe!
- Đó là chuyện cờ sáu sao. Chắc em cũng biết lá cờ
giặc Tàu cộng màu đỏ, có một sao vàng lớn và 4 sao nhỏ xung quanh. Sao lớn ở
giữa là "trung hoa", tượng trưng cho giống Hán, 4 sao nhỏ tượng trưng cho các
giống Mãn Mông Hồi Tạng. Vừa rồi ông Tập Cận Bình sang thăm Việt Nam, đảng ta
bèn cho các em bé mang cờ Tàu cộng ra đón, trên lá cờ đó có... xung phong thêm
một ngôi sao nhỏ nữa, vị chi là sáu sao cả thảy.
- Ý nghiã ngôi sao mới
mọc này ra sao hở anh?
- Đó là quà đón tiếp ông Tập Cận Bình, cho biết là
nước Tàu nay mai sẽ có thêm một dân tộc nữa là giống "nam man" Ố-Nàm. Đối với
bọn Tàu thì đây là điều mà chúng thèm cả mấy ngàn năm, và bọn tay sai Ba Đình đã
chứng tỏ lòng tận tụy với chủ rõ ràng nhất. Đó là hành vi bán nước rất công
khai, thậm nhục nhã!
- Chuyện động trời như thế sao anh lại vui?
-
Thì lại cũng họa trung hữu phúc. Từ ngày anh lấy em thì anh học được bài học rất
giá trị, là phải luôn luôn tìm cái tích cực trong cái tiêu cực, vì thế nên anh
vui.
- Thôi anh đừng mắng khéo em nữa. Điều tích cực ấy ra sao?
-
Đó là ván bài nay đã lật ngửa. Mặc dù từ khi ra đời, đảng Cộng sản Việt Nam đã
có bản chất là tay sai cho ngoại bang; tuy vậy chúng rất khéo léo ngụy trang qua
các chiêu bài yêu nước, giải phóng dân tộc. Chúng khá thành công với trò bịp này
qua các cuộc chiến chống Pháp và chống Mỹ; tuy vậy, sau khi chiếm được cả nước
thì bộ mặt Việt gian càng ngày càng lộ. Mặc dù hành động dâng đất nhượng biển và
đàn áp người yêu nước khá lộ liễu, bọn cộng sản vẫn bào chữa, viện cớ bảo vệ
tình đồng chí anh em, nhưng khi in cờ sáu sao để đón Tập Cận Bình thì hết chối.
Trước sự xâm lăng côn đồ trắng trợn của giặc Tàu những năm qua, sự "sai sót" đó
ở tầm quốc gia là điều không thể bào chữa. Cũng cần nhớ rằng đây không phải là
lần duy nhất, hồi tháng 10 vừa qua khi ông Nguyễn Phú Trọng sang Tàu, đài truyền
hình Việt Nam cũng đưa tin bằng cờ sáu sao. Nhờ các vụ cờ sáu sao này mà anh tin
rằng những ai xưa nay còn lầm lẫn hay hoài nghi về "bản chất trong sáng của đảng
ta" đều đã nhìn ra sự thật, vì thế mà anh vui.("Đồng chí vừa lòng với lá cờ mới chứ?" ?Nguồn: OntheNet)
- Thế phen này bọn Ba Đình chả thèm chối
à?
- Có chứ! Cả tuần sau màn bán rẻ danh dự tổ quốc đó, bọn chúng xài lại
bổn cũ, kiểu đổ thừa cho "cậu đánh máy" cách đây khá lâu; lần này Bộ Ngoại giao
Việt Nam cho biết đó là "lỗi kỹ thuật"!
- Lỗi kỹ thuật sao không bớt đi
một sao để ủng hộ dân Tây Tạng mà lại thêm một sao?
- Đó chỉ là cách nói
càn trơ trẽn của kẻ bí lối mà thôi. Cũng tựa như cái ông kia đó...
- Ông
nào ưa nói càn thế anh? Phải anh Sáu Phong nhà mình hôn?
- Không! Anh Sáu
đã theo Thánh Gióng vui thú điền viên rồi. Ông này trong chuyện tiếu lâm, để anh
kể cho em với...bạn đọc nghe chơi.
Có anh kia có tật sợ vợ mà ưa ăn vụng. Nhà
anh có cô ôsin giúp việc nom cũng mướt mắt. Nhà chật mà nuôi gái là điều tối kỵ,
thế nên nhịn không được, anh bèn tòm tem. Đêm kia chờ vợ ngủ say, anh tranh thủ
mò đến giường cô giúp việc. Công việc chưa đặng viên mãn thì bỗng dưng thấy vợ
thức dậy đi tìm, bí quá anh bèn chui xuống gầm giường cô nàng để trốn. Vợ anh
thấy được, soi đèn pin vào mặt anh hỏi:
- Nửa đêm ông làm gì dưới đó?
- Tui đang ỉa.
- Ỉa thì cứt ở đâu?
Bí bách quá anh ta trả lời:
- Cứt tui ăn rồi."
- Cái đồ ăn cứt không sợ thối mồm, cãi chày cãi cối.
- Thì thối mồm cũng
cỡ mấy ông bà trong cái Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam quang vinh
là cùng chớ mấy em.
- Ừa! Mấy thằng cộng sản không khác gì thứ ỉa ra rồi
lại nuốt vào.
Mobay dứt câu rồi như sực nhớ ra điều gì, đâm ra đăm chiêu
một lúc, rồi tiếp:
- Để em gọi phôn "cancel" con Angela, từ nay để tự em
lau nhà rửa chén với lại "take care" con Út cũng được. Kinh tế đang hồi khó
khăn, mình tiết kiệm bớt anh há!
Angela là cô nanny người Mễ vẫn thường
đến giúp việc nhà Cậu Bảy, cũng....mướt lắm!
Caubay